Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 302: Chương 302: Không thuê




“’Nơi rách nát’ trong miệng anh, một tháng phải trả mấy ngàn tiền thuê! Cậu cả Mộ, tôi không giống anh, gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc! Chỗ này đã rất đẹp, chỉ là máy nước nóng hỏng mà thôi!”

Người đàn ông này có chút quá đáng.

Cái gì gọi là nơi rách nát?

Anh cho rằng ai cũng giống như anh, trong nhà tích tụ núi vàng núi bạc sao?

Nơi này là thủ đô! Không phải thành thị loại hai, ba, mặc dù đoạn đường nhà trọ này không tính là tốt, nhưng giá đất không rẻ, tiền thuê một tháng đối với cô mà nói đã vô cùng cao rồi!

Mộ Nhã Triết lại nói: “Một nơi rách nát như thế, vẫn còn thuê?”

“Đúng vậy...”

Người đàn ông mặc âu phục hầu hạ anh thay quần áo sạch sẽ thoải mái, Mộ Nhã Triết không kiên nhẫn xoa xoa mái tóc ẩm ướt, đi lên trước ôm lấy cô.

“Đi.”

“Hả —— đi đâu?”

“Tôi tuyệt đối không khoan nhượng để cho người phụ nữ của mình và con trai sống ở chuồng heo.”

Chuồng heo? Chờ chút, anh nói nhà cô là chuồng heo?

Vân Thi Thi muốn nổi giận, đã thấy Mộ Nhã Triết nhanh chân đi đến, không nói lời nào mà ôm lấy nửa người cô đi tới cửa, một cước đá văng cửa.

Chủ nhà trọ ở đối diện cửa nghe thấy tiếng động, mở cửa, thì thấy trong hành lang đứng đầy một hàng vệ sĩ, không khỏi sửng sốt dừng lại.

Ngẩng đầu thấy người đàn ông cao lớn ôm Vân Thi Thi đang muốn xuống lầu, cũng sợ hết hồn, định thần nhìn lại, thấy là Vân Thi Thi, lập tức tiến lên phía trước nói: “Này, đúng rồi, hai ngày nay tôi tìm cô sao không có ai ở nhà vậy, tiền thuê tháng này của cô...”

Nhà trọ Vân Thi Thi thuê lại dưới danh nghĩa bất động sản, tầng lầu này vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, cô liền mua hai phòng, một phòng trong đó tương lai dự định làm phòng cưới cho con trai.

Chỉ là con trai bây giờ mới học cao trung, không trang trí cũng cảm thấy lãng phí, nên trang trí đơn giản rồi cho thuê.

Cô vừa dứt lời, Mộ Nhã Triết không kiên nhẫn từ chối: “Không thuê!”

“Hả?” Chủ nhà trọ bối rối, trơ mắt nhìn theo bọn họ rời đi.

*

“Tổng giám đốc Mộ, nơi này thế nào? 532 bình*, bảy phòng ba phòng làm việc năm nơi bảo vệ, có hoa viên riêng tư, còn có một hồ bơi. Biệt thự tổng cộng năm tầng, có xây thang máy tư nhân.”

* Phép đo nước Nhật, 36 thước vuông bề mặt là 1 bình. Ta có:

1 bình =36 yd2 (thước vuông) ; 36x532 = 19152 (yd2)=16013.51 (m2)

Đặt chân đến Hương Thể, một vị quản lý kinh doanh nịnh nọt đẩy bản tuyên truyền biệt thự xa hoa cho người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế salông.

Mộ Nhã Triết tiếp nhận tập tuyên truyền trong tay anh ta, liếc một cái, cúi đầu hỏi ý kiến người phụ nữ trong lòng.

“Thích không?”

Vân Thi Thi vẫn có chút choáng váng, lắc lắc đầu.

Mộ Nhã Triết thấy cô lắc đầu, cũng không hỏi nguyên nhân không thích, trực tiếp trầm giọng nói với quản lý kinh doanh ở bên cạnh mỏi mắt chờ đợi: “Đổi!”

“Được! Tổng giám đốc Mộ, ngài chờ một chút!”

Quản lí không có chút thiếu kiên nhẫn nào, khiêm tốn cung kính lui ra.

Vân Thi Thi ngẩng đầu lên ngắm nhìn bốn phía, đến bây giờ dường như vẫn có chút đặt mình trong mơ.

Hương Thể Mạn Bộ, là khu nhà lầu xa hoa dưới danh nghĩa tập đoàn tài chính Đế Thăng năm nay khai phá khánh thành, hướng tới khách hàng cao cấp, trong đó, một bộ năm trăm bình biệt thự đều có giá cao tới 80 triệu, tương đương hạ xuống đều có giá là mười sáu vạn một bình, xa xỉ làm cho nguời ta líu lưỡi.

Tòa lầu này có biệt thự, có căn nhà lớn, còn có khu nhà trọ Bạch Lĩnh xa hoa cao cấp, phong cách phục cổ cung đình kiểu Địa Trung Hải, lộng lẫy đoan trang, độc đáo trang nhã, xem như là một trong những khu lầu xa hoa trong thủ đô.

Quản lý kinh doanh lúc đầu cũng không có nhận ra thân phận của Mộ Nhã Triết, chỉ cho rằng anh là khách hàng bình thường, bởi vậy không để tâm quá nhiều.

Dù sao, anh ta chỉ là một quản lý kinh doanh, một người thân phận bình thường, ngày thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy chân dung tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.