Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1192: Chương 1192: Một Người Cũng Không Thể Để Mất Đi




Dứt lời, anh xoay người, ôm lấy Hữu Hữu, nghênh ngang rời đi!

Mộ Thịnh giống như hết sức, xụi lơ ở trên giường bệnh, vẻ mặt trắng xanh, không còn sức sống.



Trên xe.

Hữu Hữu quay đầu qua, nhìn cảnh sắc ngoài đường phố không ngừng đi qua, đột nhiên âm thanh non nớt âm trầm vang lên: “Cha…”

“Nếu con nói chuyện dùng con để trao đổi thì ngậm miệng! Không được nói nữa!”

Hữu Hữu lại nói: “Mẹ bị thương rất nghiêm trọng, con không thể trơ mắt nhìn mẹ tiếp tục chịu khổ được! Con muốn đảm bảo an toàn của mẹ trước, trao đổi với Mộ Liên Tước, không hẳn là không thể!”

Ngã tư đường có đèn đỏ, Mộ Nhã Triết phanh xe lại, xe vững vàng dừng lại.

Anh xoay người, đến gần cậu.

“Hữu Hữu, con đừng đánh giá mình cao quá! Cha thừa nhận, con cực kỳ thông minh, nhưng dù có thông minh, con cũng chỉ là một đứa bé tay trói gà không chặt! Cha không thể để mất mẹ con, giống như vậy, cũng không thể mất đi con và Mộ Dịch Thần!”

“Dạ, con hiểu. Cha lo lắng cho con, sợ con gặp nguy hiểm! Nhưng mà vết thương của mẹ nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ cha thật sự có thể trơ mắt…”

“Không được! Con không được nói nữa!”

Mộ Nhã Triết nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Một người cha cũng không thể để mất đi!”

“Con cũng vậy!”

Hữu Hữu nhíu mày, cảm xúc có chút kích động.

“Cha à, con cũng như cha, một người cũng không thể để mất đi! Cha, mẹ, con và Tiểu Dịch Thần, một người cũng không thể thiếu!”

Dừng một chút, cậu đột nhiên nhắm hai mắt lại, tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Mộ Nhã Triết.

Giống như lặng yên không tiếng động cho anh sức mạnh!

“Cha à, cha tin tưởng con, con tự có chừng mực!”

Mộ Nhã Triết di chuyển ánh mắt, thâm thúy khó lường.

“Cha nên tin tưởng con thế nào, tin tưởng con sẽ không gặp nguy hiểm sao?”

Trong mắt anh lộ ra đau lòng rõ ràng.

Vân Thiên Hữu nhìn anh, ngực cảm thấy ấm áp vì ánh mắt của anh.

Cậu hiểu rõ, cha lo lắng cho cậu, đau lòng vì cậu.

“Nhưng mà hiện giờ, ngoại trừ làm như vậy, cục diện trước mắt, chúng ta đều đã bó tay rồi, không phải sao?”

“Nhưng đây không phải là lý do để cho con mạo hiểm!”

Vân Thiên Hữu đột nhiên cười, khóe môi khẽ nhếch lên thành một độ cong.

“Cha à, xin cha hãy tin tưởng con một lần! Con đồng ý với cha, con không những không có nguy hiểm, còn đem Tiểu Dịch Thần hoàn hảo không có tổn hao gì mang về, người một nhà đoàn tụ, được không ạ?”

Nói xong, cậu hơi hơi nghiêng người qua, nói nhỏ vài câu bên tai anh, nói ra toàn bộ kế hoạch của cậu.

Mộ Nhã Triết nghe vậy, biến sắc, mi tâm đã có chút hoài nghi nhăn lên.

“Cha à, tin tưởng con, con sẽ không làm cho cha thất vọng!” Hữu Hữu nghiêm túc nói.

Mộ Nhã Triết hít thở không thông một lúc, lập tức nhắm hai mắt lại, mở ra, trầm giọng nói: “Được! Nhưng mà con phải đảm bảo an toàn của mình!”

“Dạ! Một lời đã định!”



Bình minh.

Tầng hầm âm u ẩm ướt, tiếng bước chân truyền đến.

Thần chí của Vân Thi Thi mơ màng, mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ, đã thấy mấy binh sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh đứng trước nhà lao bằng sắt, trong tay cầm súng, được võ trang đầy đủ.

“Các anh… Làm gì vậy!?”

Trong lòng Vân Thi Thi khiếp sợ, trên mặt lại ra vẻ trấn định, càng căng thẳng ôm Mộ Dịch Thần chặt hơn.

Sau khi ôm chặt, Mộ Dịch Thần khó tránh khỏi có chút khó thở, cũng tỉnh lại.

Cậu mở to mắt, trông thấy tình cảnh trước mặt, không khỏi âm thầm sợ hãi, cảnh giác.

“Vân Thi Thi, đi theo chúng tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.