Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1191: Chương 1191: Trao Đổi Con Tin




Vân Thi Thi và Mộ Dịch Thần, hai người thiếu một người cũng không được.

Trong mắt Mộ Nhã Triết hiện lên tức giận: “Nếu phải đợi văn kiện có hiệu lực, nhanh lắm cũng phải mất ba ngày, ba ngày! Bọn họ bị thương nặng như vậy, không có khả năng để ông kéo dài thêm ba ngày nữa!”

Vì thế cục diện nhất thời căng thẳng.

Mi tâm Hữu Hữu nhíu lại, đột nhiên cao giọng nói: “Như vậy đều lùi một bước, ông thả một người ra trước, văn kiện ký tên xong, ông lại thả một người nữa! Thế nào?”

Mộ Liên Tước nhíu mày, đầy hứng thú liếc nhìn cậu một cái.

Ông ta âm thầm ngạc nhiên trong lòng.

Thời khắc quan trọng như vậy, vậy mà đứa nhỏ này có thể bình tĩnh đề ra đối sách.

“Thả một người trước sao?”

“Nếu không thì sao? Sao chúng tôi có thể tin ông được, văn kiện ký tên có hiệu lực, ông sẽ thả người sao? Đến lúc đó, văn kiện cũng đã vào tay ông, giang sơn Mộ thị đều đã trên danh nghĩa là của ông rồi! Nhỡ đâu ông không thả người như lời mình nói thì sao? Cho nên quyền lợi của chúng tôi nhất định phải được bảo đảm! Ít nhất cũng phải cho chúng tôi nhìn thấy thành ý của ông trước, rồi mới nói chuyện khác!”

Vẻ mặt Hữu Hữu bình tĩnh nói.

Lúc này cậu rất bình tĩnh, trầm ổn, giống như một người trưởng thành cơ trí, thận trọng đàm phán.

Mộ Liên Tước nghe vậy, không thể không nghĩ lại, muốn nhìn kỹ đứa nhỏ trước mắt này một lần nữa!

Đứa nhỏ này, hình như có chút không tầm thường!

Có thể nghĩ được đầy đủ như vậy, xem ra, lúc trước ông ta khinh thường cậu rồi!

“Muốn tôi thả một người, cũng không phải là không thể được!”

Mộ Liên Tước trầm ngâm một lát.

Hữu Hữu khẩn trương nhìn ông ta.

Ngay sau đó, lại nghe thấy ông ta nói: “Nhưng mà nhất định phải trao đổi!”

Mộ Nhã Triết nhíu mày: “Trao đổi như thế nào?”

“Dùng thằng bé, đổi Vân Thi Thi! Chuyện này có thể chứ!” Mộ Liên Tước chỉ Vân Thiên Hữu, trầm giọng nói.

Vân Thiên Hữu: “Có thể!”

Mộ Nhã Triết: “Không được!”

Hai cha con lên tiếng cùng nhau, nhưng mà thái độ tuyệt nhiên là bất đồng.

Hai người liếc nhau một cái, Mộ Nhã Triết tức giận nói: “Con điên rồi à?”

Vân Thiên Hữu lại nhíu mày: “Sao vậy ạ?”

“Cha không đồng ý!” Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói, không cho cậu nói chen vào.

Làm gì có người cha nào tự mình đem con đưa vào hang hổ?!

Anh không thể trơ mắt để Hữu Hữu vào nơi nguy hiểm được.

Muốn làm trao đổi, căn bản là chuyện không có khả năng.

“Dùng thằng bé đổi lấy Vân Thi Thi! Đợi cho văn kiện ký tên xong, lại thả một người! Văn kiện có hiệu lực, tôi sẽ thả hết hai đứa! Thế nào?” Khóe môi Mộ Liên Tước khẽ nhếch lên, tự tin với tình thế bắt buộc.

Vẻ mặt Mộ Nhã Triết rét lạnh, còn chưa mở miệng, lại nghe Mộ Liên Tước nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu hai người không đồng ý, như vậy kế tiếp, tôi thấy không cần phải bàn bạc nữa rồi!”

“Tôi đồng ý.” Vân Thiên Hữu nói.

Mộ Nhã Triết giận dữ: “Im miệng! Cha không đồng ý!”

Sắc mặt Hữu Hữu cứng lại, thấy được giận dữ trên mặt anh.

Mộ Liên Tước cười: “Tôi bận rộn nhiều việc, còn có việc, đi trước! Đợi hai người có kết quả rồi, lại nói cho tôi biết đáp án!”

Nói xong, ông ta chậm rãi đứng dậy, mở cửa phòng bệnh ra, một đám vệ sĩ mặc tây trang vây quanh, chậm rãi rời đi.

Mộ Nhã Triết đứng dậy, đi đến cửa sổ, cho dù cố gắng kìm nén, lại khó có thể kìm nén được lửa giận, dùng tay đập mạnh lên cửa sổ.

“Rầm - -” một tiếng.

Trên cửa sổ nứt ra đường vân giống như bông hoa tuyết.

Mộ Thịnh tựa vào giường bệnh, đôi mắt rất lợi hại: “A Triết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ông biết!”

Mộ Nhã Triết xoay mạnh người, mái tóc đen hơi hỗn loạn, che đậy đôi mắt sắc bén.

Anh trầm giọng nói: “Ông cứ chăm sóc thân thể thật tốt, chuyện khác, ông đừng có hỏi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.