Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3165: Chương 3165: Quả Trám 82




“Coi như mẹ xin con!!”

Bà khóc nức nở nói, “Đông Vũ, là hi vọng duy nhất của cha mẹ! Thằng bé tuyệt đối không thể bị hủy hoại vì con, con hiểu không? Coi như mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn ra nước ngoài, được không?!”

Linh hồn của tôi giống như đã rời khỏi thân xác, không vùng vẫy nữa, gật gật đầu.

Đêm đó, mẹ không mang tôi về nhà, mà mang tôi lên tàu.

Ngày hôm sau dì đến Thượng Hải, mẹ gấp gáp đưa tôi đi, thậm chí không cho tôi cơ hội chào tạm biệt Đông Vũ.

Tôi vẫn nhớ rõ, lúc đoàn tàu chậm rãi rời bến, tôi giống như nghe thấy có người gọi tên tôi.

Một đứa bé ngồi cạnh thùng xe chỉ ra ngoài cửa sổ kinh ngạc nói, “Cha ơi, có người chạy theo xe lửa kìa!”

Tôi không khỏi nhìn theo ánh mắt đứa bé, nhưng điều tôi trông thấy, chỉ là một mảnh hoang vu.

Đại khái, trái tim của tôi, trong một khắc kia, đã khô mục rồi.

...

Những ngày ở nước ngoài, thật bình tĩnh, bình tĩnh như tôi đã chết.

Nói như vậy, hình như có hơi suy sút.

Trên thực tế, mặc kệ làm chuyện gì, tôi cũng không sợ hãi, thậm chí thi cử mà học sinh sợ hãi nhất, tôi vẫn có thể bình tĩnh đối diện với những giám khảo tóc vàng mắt xanh đó, sau đó biết nghe lời mà trả lời.

Trong lòng, không phải không có nhớ nhung.

Tôi không chỉ một lần nhớ lại lúc còn là đứa trẻ ngây thơ, ở trên quê hương xinh đẹp đó, tôi và Đông Vũ không sầu không lo vui đùa ầm ĩ, lăn lộn gãi ngứa ngứa trong bụi cỏ.

Sau buổi trưa, chúng tôi cùng ôm bình đi sông nhỏ bắt nòng nọc, cùng trèo lên cây bắt ve sầu, thậm chí chúng tôi vụng trộm đốt lửa sau lưng người lớn, lỡ tay đốt cháy lều cỏ của nhà hàng xóm, hai người chạy mất dép, sợ tới mức rất lâu cũng không dám về nhà.

Về nhà... Tôi thật sự rất muốn về nhà, tôi luôn nghĩ như vậy, nếu tôi không lấy danh nghĩa Hạ Thuần sinh ra trên đời này, thì tốt biết bao.

Đó là nhà, cũng không phải là nhà.

Mỗi khi hồi ức tràn tới, trái tim tôi vô cùng đau đớn. Tôi không muốn nghĩ, nhưng hôm nay tôi trừ những hồi ức này, thì còn có cái gì?

Nhớ nhung đáng sợ hơn chia xa, nó như lũ lụt thú dữ, cắn nuốt tôi, lại luôn ở bên tôi.

Mãi đến lúc về nước, tôi cũng không có cảm giác nhảy nhót vui mừng.

Đối với tôi mà nói, quê hương chỉ là một danh từ mà thôi.

Ngồi taxi, đi qua những đường phố vô cùng xa lạ, bỗng nhiên tôi ý thức được, tám năm này, tôi đâu chỉ bỏ qua tám năm.

Xuống taxi, tôi đi theo mẹ vào một nhà xa hoa, tôi nghĩ, lúc di dời nhà cũ, nhất định mẹ nhận được rất nhiều tiền trợ cấp.

Trong thang máy, mẹ cười tít mắt giới thiệu với tôi, “Giờ nhà của chúng ta ở tầng 14, lúc trước di dời, đến phiên chúng ta tôi, chủ nhiệm xã khu nói, giao một vạn khối, có thể tự mình chọn nhà! Mẹ đặc biệt chọn tầng này, ánh sáng tốt, cảnh cũng đẹp, ba phòng nhìn về phía Nam, mẹ đặc biệt để lại một phòng có ban công cho con!”

Tôi không nói lời nào, yên lặng nhìn bốn phía.

Mẹ lại nói, “Tiểu khu này tốt lắm, bình thường cũng yên tĩnh.”

Đi tới cửa, bà mới vừa lấy chìa khóa ra, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, xoay người, thử dò hỏi tôi: “Hạ Thuần à, con cũng tốt nghiệp hơn một năm rồi nhỉ.”

Tôi yên lặng gật gật đầu

Bà cũng đã nhận ra sự lãnh đạm của tôi, lại vẫn thử trao đổi với tôi, “Con định toán chừng nào thì về nước? Mọi người đều ngóng trông con về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.