Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3166: Chương 3166: Quả Trám 83




Nhìn thấy sự mong đợi trong mắt bà, nhưng tôi chỉ cười ảm đạm, “Tôi chưa từng muốn quay về. Ở Mĩ rất tốt, một mình, thanh tĩnh, không có gì hỗn loạn. Với lại, tôi tìm việc ở Mĩ, sau khi tìm được việc, sẽ định cư lại luôn.”

“Con xem, con một mình, không thấy quạnh quẽ sao?”

“Đã quen quạnh quẽ, lập tức náo nhiệt, mới có thể cảm thấy không quen.”

Bỗng nhiên mẹ không còn lời nào để nói, bà đưa lưng về phía tôi, bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Trở về đi! Hạ Thuần!”

Bỗng nhiên tôi cười cười, “Mẹ, mẹ đã quên, nước Mĩ mới có nhà của tôi.”

Tôi thấy sắc mặt bà thay đổi, lại tươi cười, oán trách, “Con bé này... Nói cái gì vậy? Ai nha, không nói việc này nữa, đi vào đi!”

Tôi nhìn thấy bà vụng trộm lau nước mắt, rồi mới mở cửa, tôi đứng ở cửa, đánh giá bên trong một lúc, mới chậm rãi đi vào.

Mẹ vào cửa thì hô, “Ông xã à, con gái về nè!”

Chỉ chốc lát sau, một người đi ra từ trong phòng bếp.

Là cha, nhưng mà, xem ra, có phần già nua.

Nhìn thấy ông, tôi chỉ cảm khái, năm tháng không tha cho ai, cũng không còn cảm giác gì nữa.

Tôi nhàn nhạt cười, “Cha.”

“Hạ Thuần! Đã về rồi!”

Cha cười hề hề, vừa cười rộ lên, nếp nhăn thật sâu hiện lên khóe mắt, mái tóc đen ngày xưa, lặng yên không tiếng động đã chuyển bạc.

Tôi chỉ gật gật đầu, trực tiếp vào phòng, không hàn huyên gì.

Đại khái là cũng hiểu được tôi lạnh lùng như người ngoài cuộc, ở trong cái nhà nay, tôi giống như một người khách.

Mẹ bảo tôi ngồi trên ghế sofa, sau đó bỗng nhiên lại hỏi, “Muốn đi vào trong phòng con nhìn xem không?”

“Phòng con?”

Tôi cảm thấy lời nói đùa này thật vui.

Căn nhà này, tôi chưa từng ở một ngày, sao lại có phòng tôi.

“Lúc chuyển đến, Đông Vũ giữ cho con. Thằng bé nói, nếu không có phòng của con, thì cái nhà này, không giống nhà nữa.”

Tôi nghe thấy tên Đông Vũ, cũng chỉ gật gật đầu.

Bà dẫn tôi vào phòng, cho dù trong lúc thăm phòng, tôi tưởng tượng rất nhiều, nhưng nhìn thấy bối cảnh trong phòng, tôi vẫn hoảng sợ.

Bố cục giống phòng của tôi trước kia, bàn học, giường đơn, giá sách, cả bàn máy tính nữa.

Trên bàn học, túi sách của tôi, sách bài tập, đặt ngay ngắn chỉnh tề, giống như gạch trên bậc thềm.

Sau lưng, mẹ cười nói, “Mỗi ngày Đông Vũ đều tới phòng của con ngồi một hồi, sau đó, trò chuyện với bức ảnh trên bàn.”

Bà đi đến bên cạnh tôi, “Lúc học đại học, phòng của thằng bé luôn luôn rối một nùi, nhưng phòng của con, lại luôn sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không có.”

Tôi ngồi xuống trên giường, bà nhìn tôi, có vẻ lúng túng, sau đó nói, “Con ngồi ở chỗ này một lát, mẹ đi giúp việc cho cha con.”

“À....”

Tôi lạnh lùng đáp lại, bà lại càng lúng túng, xoay người đi mất, hết sức vội vàng, quên cả khép cửa.

Bà đi rồi, tôi dạo một vòng trong phòng, tiện tay kéo ngăn kéo ra, phát hiện nhật kí vẫn nằm ở vị trí ban đầu.

Tôi hơi kinh ngạc, không nghĩ tới, quyển nhật kí này, vậy mà bình yên vô sự.

Tôi vốn cho là, mẹ nhất định sẽ xé bỏ nó.

Tôi cầm lên, mở vài tờ ra, bỗng nhiên cảm thấy nhật kí của mình hơi kì lạ.

Dưới những hàng chữ của tôi, hiện lên mấy hàng chữ xanh.

Tôi tập trung nhìn, rồi sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.