Chưa kịp nói xong, miệng đã bị anh mạnh mẽ hôn lấy, chiếm đoạt.
Khiến Đào Anh Thy rốt cuộc không nói lên lời.
Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh chống đỡ ở vách thang máy, hôn sâu không ngừng, hô hấp không kịp thở, não vào tình trạng thiếu đi dưỡng khí, chứ nói chi là khả năng ngôn ngữ.
Lúc buông ra, Đào Anh Thy chỉ còn biết thở, nếu như Tư Hải Minh không ôm cô thì cô đã sớm trượt xuõng ngã ngôi trên đất. Một nụ hôn, hút cạn sức lực của cô.
“Con ở been cạnh em lâu như vậy, không tốt chỗ nào?” Ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh gần như tiến vào trong linh hôn của cô: “Lại nói lung tung nữa, tôi sẽ tiếp tục hôn, cho đến khi em bỏ suy nghĩ đó đi mới thôi, hoặc là, lên giường.
“..” Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn anh, hiểu được thủ đoạn của Tư Hải Minh, sao cô có thể nguyện ý làm chuyện đó để hóa giải bi thương được chứ? Không biết anh nghĩ thế nào mà ra được! Chỗ sâu nhất trong lòng từ chối: “Không cần”
Có điều, ngược lại đúng là bị nụ hôn sâu của Tư Hải Minh làm cho tỉnh táo.
Đúng vậy, cô sinh sáu đứa, còn nuôi liền ba năm, đều rất tố, cô không nên nói vậy.
Cô chỉ là mất đi dì Hà nên nói năng mới lộn xộn, sợ hãi đến cùng cực.
“Trước ăn no đã, những việc khác để tôi lo” Tư Hải Minh nói, kéo tay Đào Anh Thy đi ra thang máy.
Hậu sự của dì Hà đều là do Tư Hải Minh cho người đi làm.
Còn Đào Anh Thy lấy danh nghĩa là con gái dì Hà đi đưa ma.
Trong nghĩa trang, người không nhiều, toàn là người của Minh Uyển, Chương Vĩ, Tư Hải Minh, Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ.
Bầu không khí nặng nề vô cùng.
Đào Anh Thy đứng cạnh Tư Hải Minh, mắt cô vẫn luôn ẩm ướt.
Sáu đứa nhỏ không hiểu về sinh ly tử biệt, ngây thơ mà ngoan ngoãn đứng đợi.
“Mẹ ơi, bà!” Bảo An vừa phát hiện, ngón tay ngắn ngủn chỉ vào bức ảnh dì Hà trên bia mộ Bảo Vỹ chạy lên, đứng trước bia một, ngón ta nhỏ bé cũng chỉ tới: “Con biết rồi, đây là bà Hà”
Đào Anh Thy đi qua, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc phất phơ trên trán của cậu bé: “Đúng vậy, chính là bà Hà, Bảo Vỹ nói đúng rồi: Bảo Nam tiến lên: “Mẹ ơi, con không nhìn thấy bà Hài!” “Bà… Bảo Long và Bảo My cũng tới gân Đào Anh Thy. . Truyện Dị Năng
Bảo Hân: “Mẹ ơi, bà Hà đâu ạ?” Hốc mắt Đào Anh Thy ẩm ướt, nước mắt cố kìm nén không có rơi xuống: ‘Bà Hà… đi tới chỗ rất xa rồi”
“Bà còn về không ạ?” Bảo Hân hỏi.
“Sẽ không về nữa” Đào Anh Thy nói.
“Vì sao không về ạ? Dì Hà không làm cơm cho con ăn nữa ạ?” Bảo Vỹ hỏi, năm đứa nhỏ còn lại cũng rưng rưng.
“Bà Hà rất thích các con, nhưng mà bà sẽ không về nữa, vĩnh viễn không về nữa…” Đào Anh Thy kìm nén không khóc, giọng nói khàn khàn.
“Hu…’ Sáu đứa nhỏ đều rưng rưng nước mắt, càng nghĩ càng đau khổ, sau đó nước mắt tuôn như mưa: “Bà không cần con nữa!” Đào Anh Thy chỉ ôm lấy sáu đưa, không có ai ủi bọn chúng.
Dì Hà thương bọn chúng như vậy, mấy đứa khóc cho dì Hà là điều nên làm.
Lúc Đào Anh Thy đứng dậy, mắt tối sầm lại, đầu óc choáng váng.
Cơ thể ngã về sau, được một cánh tay cứng rắn kéo qua, đổ vào trong vòng tay Tư Hải Minh.
“Tôi không sao…’ Đào Anh Thy vừa đứng lên, cả người liền nhẹ bãng, được ôm kiểu công chúa.
“Về thôi” Sáu đứa nhỏ phía sau cũng được sáu vệ sĩ bế lên.
Tư Hải Minh ôm Đào Anh Thy lên Rolls-Royce, nói với vệ sĩ đằng sau: “Ra sau.” Vệ sĩ liền ôm đám nhóc lên một chiếc xe khác.
Bảo Nam ở trong ngực vệ sĩ làm loạn: “Không muốn không muốn! Cháu muốn ngồi xe! Cháu ghét bat” Cửa Rolls-Royce trực tiếp đóng lại, không thấy được Bảo Nam đang kháng nghị nữa.
Đoàn xe rời khỏi nghĩa trang.