“…” Tư Hải Minh đành phải nhường chỗ.
Đào Anh Thy ngồi xuống buộc tóc cho Bảo Hân, chẳng mấy mà xong.
Bảo Hân đứng lên, hai tay nắm bím tóc nhỏ, lanh lợi vui vẻ, còn nhảy tới trước mặt Tư Hải Minh: “Ba ơi, đây là mẹ buộc cho con!” “Ừm” Tư Hải Minh hừ lạnh một tiếng.
Đào Anh Thy buộc cho Bảo Hân xong thì đến lượt Bảo Vỹ, cuối cùng là Bảo My.
Những thứ này cô đều rất quen thuộc.
Đào Anh Thy nhìn Bảo Nam, Bảo Long và Bảo An đang chơi rất vui vẻ.
Ngày trước mỗi sáng sớm, dù cô không có ở đây thì còn có dì Hà.
Bây giờ cô có ở đây, dì Hà rốt cuộc lại chẳng về.
Lúc đầu, cô đã cố gắng hết sức để lôi kéo dì Hà đến Minh Uyển, một là, dì Hà không muốn tách khỏi sáu đứa nhỏ, hai là sáu đứa trẻ cũng rất vui khi có dì Hà ở bên, ba là cô không muốn sáu đứa nhỏ ở chỗ mới sẽ thấy không quen.
Bây giờ, dì Hà không ở đây, nếu cô cũng rời khỏi Minh Uyển, đám nhóc sẽ khổ sở lắm…
Đào Anh Thy nhìn, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Cô nên làm gì đây…
“Ăn cơm thôi!” Rửa mặt, mặc quần áo xong, sáu đứa nhỏ như chim cánh cụt, dang tay chạy ra khỏi phòng.
Cô hầu đi theo ngay sau.
Đào Anh Thy vừa muốn đi, cổ tay liền bị siết chặt, lôi lại, suýt chút nữa thì đụng vào trong ngực Tư Hải Minh, khiến hô hấp cô như ngừng lại.
“Sau này mỗi ngày em sẽ chải tóc cho con gái?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên.
Hơi thở cực nóng khiến cho cô muốn né tránh cũng không được.
Ánh mắt Đào Anh Thy rung lên, mỗi ngày đều chải tóc, nói cách khác, có ý là mỗi ngày cô đều phải ở đây à? Cô không biết…
Vì sáu đứa nhỏ, cô phải bị Tư Hải Minh vây trong Minh Uyển sao? Có điều bây giờ cô còn có gì đâu? Ngoại trừ sáu đứa nhỏ, cô chẳng còn gì cả.
Ngay cả dì Hà cũng rời bỏ cô…
Trong lòng hoảng sợ, cô liền chuyển chủ đề: “Hôm nay… sẽ có kết quả sao?” “Ừm” Đào Anh Thy cụp mắt xuống, vừa định nói thì Bào Điển đã chạy tới: “Cậu Hải Minh, điện thoại của cậu!” Bào Điển đưa điện thoại di động cho Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh câm điện thoại lên nghe, không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì mà Tư Hải Minh chỉ im lặng lắng nghe.
Đào Anh Thy rút cổ tay đang bị Tư Hải Minh nắm, quay người rời đi.
Dù sao Tư Hải Minh đang nghe điện thoại, cô ở đây cũng không tốt.
Vừa rồi Tư Hải Minh nói rằng hôm nay sẽ có báo cáo, cô cảm thấy sẽ không có gì bất thường ca.
Dì Hà không có chuyện gì nghĩ không thông, hoặc bị kẻ thù để mắt tới, chỉ có sự cố ngoài ý muốn.
Người giúp việc giúp cô bấm thang máy, cửa mở, Đào Anh Thy bước vào.
Cửa thang máy còn một chút nữa là đóng lại thì đột nhiên mở ra.
Đào Anh Thy sững sờ ngẩng đầu, thân hình cao ráo của Tư Hải Minh bước tới khiến cô vô thức lùi lại phía sau.
Không gian trong thang máy không quá nhỏ, nhưng Tư Hải Minh vừa bước vào liền lộ ra vẻ chật chội.
Khí ô xy như càng ít đi.
Thang máy chậm rãi đi xuống, Đào Anh Thy đứng đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Có kết quả rồi.” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên.
Đào Anh Thy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh.
“Không có gì bất thường cả” Đào Anh Thy cụp mắt xuống: “Tôi đã đoán được…” Tư Hải Minh nhìn bóng dáng Đào Anh Thy phản chiếu trong gương, ánh mắt tôi đi: ‘Hậu sự của dì ấy tôi sẽ cho người đi làm.
Hai mắt Đào Anh Thy nóng rực, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn…”
Tư Hải Minh xoay người, ôm cô đến trước mặt, ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt đẫm lệ: “Không cho phép khóc.”
Nước mắt của Đào Anh Thy lã chã rời, cô khóc không thành tiếng: “Tôi không ngờ… dì Hà sẽ bỏ tôi, hay là vì tai nạn ngoài ý muốn này… tôi không có nhận điện thoại của dì ấy, ngay cả câu nói cuối cùng cũng không nói với tôi… Bà nội cũng như vậy, tôi thi xong mới biết bà bị bệnh nặng, tôi muốn bà nội còn sống, nhưng tôi làm không được, có phải trong đời tôi không được có tình thân không? Như vậy, có phải tôi không nên ở Minh Uyển không, sẽ không tốt cho các con… Hu hu”