Lông mày của Đào Anh Thy khẽ cau lại, cô cũng không thấy cảm kích trước sự khoan dung như vậy! “Hay là… anh cho tôi một năm đi? Tôi cảm thấy dùng một năm suy nghĩ nhất định không thành vấn đề… A!” Đào Anh Thy còn chưa nói hết câu đã bị Tư Hải Minh tập kích, cả người bị dọa lập tức lui về phía sau, lại lập tức đụng phải người sau lưng.
Bảo An đang ngủ mơ màng bị va vào mặt giường, rơi xuống đệm, còn lăn xa hai vòng Đào Anh Thy bị dọa đứng bật dậy: “Ôi! Bảo An”
Hôm sau, Đào Anh Thy đi tới đài truyền hình.
Vì đì Hà xảy ra chuyện nên cô đã nghỉ vài ngày rồi.
Một khi cô xin nghỉ phép, quá trình ghi hình của chương trình sẽ dừng lại Chuyện nghiêm trọng như vậy nhưng với cô lại ảnh hưởng gì.
Đài truyền hình năm dưới chướng tập đoàn Vương Tân, đừng nói là chương trình ngừng thu, cho dù mỗi ngày đóng cửa thì cũng chỉ như trâu mất một sợi lông đối với người có tài có quyền ngập trời như Tư Hải Minh.
Nếu không phải vì lúc trước muốn khống chế Đào Anh Thy, chút lợi ích này của đài truyền hình, sao có thể lọt vào mắt Tư Hải Minh được.
Đào Anh Thy ngồi trong phòng làm việc chờ Đào Hải Trạch gọi điện thoại tới Trong đầu nghĩ xem sau khi gặp mặt Đào Hải Trạch sẽ có cảnh tượng gì.
Để gặp gỡ, cô cũng phải chuẩn bị tâm lý.
Nếu không, còn chưa gặp mặt, tinh thần đã sụp đổ Người như Đào Hải Trạch, cô sẽ không thể dùng đầu óc bình thường mà suy nghĩ được…
Tiếp đập cửa liên tiếp vang lên đánh thức Đào Anh Thy, Trương Thiên Di dựa vào cửa mỉm cười, đi tới: “Biểu cả vừa rồi của cô giống như: muốn đi giết người vậy”
Đào Anh Thy cười: “Chị Di, tôi nghe nói trả lời đài truyền hình rồi?” “Đúng, có phải cảm thấy vị trí của mình sẽ không giữ được rồi không? Trương Thiên Di hỏi.
“Tôi nguyện ý từ chức” “Dẹp đĩ! Tiếp mục trò chuyện của bé không có tính khiêu chiến với tôi, cô có cho tôi cũng không cần. Đài truyền hình đang dự tính mở một chương trình truyền hình thực tế, khách mới đều là sao hạng A, tôi sẽ đại diện cho đài truyền hình tham gia, cô hãy hâm mộ tôi đi! Trương Thiên Di nói.
Đào Anh Thy gật đầu: “Hâm mộ, đến lúc đó chị Di có thịt ăn chớ quên chừa cho tôi miếng canh là được”
“Canh thịt thì lập tức có, tan làm có muốn cùng đi ăn cơm không?” Trương Thiên Di hỏi Đào Anh Thy chưa kịp trả lời thì điện thoại trên bàn đã đổ chuông, nhìn tên báo hiển thị trên màn hình, Đào Anh Thy nói với vẻ hối lỗi: “Lần sau nhé? Hôm nay tôi có chút việc.”
“Được, cô nghe đi!” Trương Thiên Di nói xong thì quay người rời khỏi phòng Giọng nói của Đào Hải Trạch truyền đến: “Ba đến thành phố rồi, gặp con ở đâu?” Chỗ hẹn là một nhà hàng Tây.
Trong phòng bao lịch sự trang nhã lại thanh tịnh.
Đào Hải Trạch đến trước, Đào Anh Thy vừa xuất hiện đã lập tức đứng dậy kéo ghế cho cô, rất ra dáng quý ông, Đào Anh Thy mặc kệ ông ta rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Đào Hải Trạch không hề tức giận, vẫn nở nụ cười trên môi.
Người phục vụ đến, Đào Hải Trạch bảo Đào Anh Thy gọi món.
Đào Anh Thy nhìn ông ta: “Tôi không tới để ăn.” “Anh Thy, đang vội sao? Ăn cơm trước đã:”
“Nếu không nói cho tôi biết, tôi không ăn được” Đào Anh Thy quả quyết.
Đào Hải Trạch đẩy kính trên sống mũi: “Hôm đó ba tìm Ngọc Hà, hy vọng bà ấy có thể thuyết phục con, dù sao thì ba cũng rất muốn nhận lại con. Lần đầu Ngọc Hà từ chối, sau đó bà ấy nói có thể suy nghĩ. Ba nghĩ nếu không phải do tai nạn, bà ấy chắc chẵn sẽ thuyết phục con nhận ba”
“Lúc đó chỉ có ông và dì Hà ở đớ?” “Còn có vợ của ba” “Ngoại trừ lần gặp vào ngày xảy ra tai nạn, ông đã tìm dì Hà bao nhiêu lần rồi?” *Tổng cộng là ba lân” Đào Hải Trạch nói.
“Lần nào cũng gặp?” “Đúng vậy, Anh Thy, ba quấn lấy dì Hà như vậy cũng là vì con” Đào Anh Thy nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đào Hải Trạch, cười mỉa mai: “Có phải ông lớn tuổi rồi nên trí nhớ không tốt? Lần trước ông tìm tôi vốn không hề có dáng vẻ vô tội như bây giờ.