*Bà ấy đúng là có nói gì đó, nhưng nói chuyện trong điện thoại không tiện. Hay là chúng ta gặp nhau đi, ba sẽ nói cho con biết?”
Đào Anh Thy không nói chuyện, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Đừng lo lắng, ba sẽ nói với con không thiếu một lời. Dù sao thì ba cũng khó chấp nhận được cái chết của Ngọc Hà. Ba muốn làm một điều gì đó cho hai người” Đào Hải Trạch thở dài, có vẻ bất đắc dĩ.
Đào Anh Thy nhìn về phía trước, thả ngón chân xuống, bởi vì dùng sức mà móng tay ghim vào lòng bàn tay: “Được, vậy bao giờ gặp mặt” *Ngày mai đí? Hôm nay ba không ở trong thành phố”
“Được” vừa nói xong, điện thoại liền cúp, vứt sang một bên rồi vội vàng kéo cái gối bên cạnh ôm vào trong lòng.
Dường như có thể cô mới có thể tìm được.
cảm giác an toàn Buổi tối Đào Anh Thy chuẩn bị để ngủ cùng sáy đứa nhỏ, cô không muốn tiếp xúc với Tư Hải Minh chứ nói chỉ đến việc chung chăn gối.
Sau khi nhìn thấy bình xịt, nếu không phải vì có sáu đứa nhỏ, cô sẽ rời đi ngay trong buối chiều hôm đó.
Vào lúc ăn tối, khí thế quanh người Tư Hải Minh vẫn bình thường, vẫn thâm sâu khó lường như cũ.
Giống như bộ dạng cho cô một tuần lễ tối qua, người cảm thấy bất an chỉ có mình cô.
Đào Anh Thy đi ra từ phòng vệ sinh, đi tới bên giường, nhìn đám trẻ không có chút bưồn ngủ nào trên giường, tự dưng cảm thấy có chỗ bất thường,
“Một, hai, ba, bốn, năm…” Đào Anh Thy đếm, thiếu một đứa, Bảo Nam không có ngã xuống giường, sau khi nhận ra thiếu cái nào, liền hỏi: “Bảo Hân đâu?” Vừa dứt lời, Bảo Hân liền chạy từ ngoài của vào: “Mẹ ơi, con ở trong này” Đào Anh Thy nhìn sang, bóng dáng đen kịt cao lớn khiến mắt cô cụm xuống.
Ống quần của Tư Hải Minh bị một bàn tay nho nhỏ nắm lấy, chân anh dài, dáng anh cao, Bảo Hân chỉ có thể tóm được ống quần của anh.
Bảo Hân chạy tới trước mặt Đào Anh Thy, ngước cái đầu nhỏ lên: “Mẹ ơi, mẹ quên ba rồi, ba cũng phải ngủ cùng với bọn con chứ!”
Đào Anh Thy nhìn đôi mắt to tròn đáng yêu của Bảo Hân, còn cả vẻ mặt kích động của năm đứa nhỏ trên giường nữa, ngốc ngốc đáng yêu, khiến cô nhất thời nghẹn lời, không biến nên nó gì cho phải.
Trách cứ Bảo Hân không nên làm như vậy, nhưng như thế lại không đúng.
Cô không có lý do gì để tước bỏ ham muốn của lũ trẻ.
Lúc cô đang do dự, cơ thể Tư Hải Minh nhích lại gần, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thảm, dường như muốn nuốt chửng tất cả: “Hình như không từ chối được.” Đào Anh Thy rời mắt, nhìn đến vẻ mặt vui vẻ của sáu đứa nhỏ, như đã đồng ý ngủ chung với cả ba và mẹ rồi.
“Anh làm gì đấy? Đào Anh Thy hoảng hốt vô cùng Eo của cô bị Tư Hải Minh siết chặt, ép buộc đán vào lồng ngực rắn chắc của anh, nguy hiểm bức người.
“Con còn ở đây! Anh chớ làm loạn!” Đào Anh Thy nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Làm gì có kiểu ngủ thế này? Người lớn ngủ giữa, sáu đứa nhỏ ngủ bên cạnh? Bình thường không phải là người lớn ngủ hai bên, con nhỏ nằm giữa sao? Hình như trước.
kia là thế! “Tôi làm loạn gì đâu?” Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, hơi thở cực nóng phả vào tai.
Đào Anh Thy rụt cổ lại, kháng cự, nhưng vô ích.
“Không lộn xộn thì sẽ không sao.” Âm giọng nồng đậm nguy hiểm của Tư Hải Minh truyền tới.
Cơ thể đang giấy dụa của Đào Anh Thy lập tức cứng đờ.
Thực sự không dám cử động.
Bởi vì lúc này Tư Hải Minh quá nguy hiểm! Tuy nhiên, nếu cô không động, cũng không có nghĩa là Tư Hải Minh có buông tha cô!” “Tư Hải Minh, anh!” *Ở lại Minh Uyển, em có thể ngủ với con thế này” Tư Hải Minh nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô.
Cả người Đào Anh Thy run lên, nhảm mắt lại cần răng chịu đựng: “Lúc này tôi đang ở Minh Uyển!” “Em hiểu ý của anh mà!” Vì sao cứ luôn muốn ép buộc tôi?” “Nếu như ép buộc em thì đã không cho em một tuần lễ.”