Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1622: Chương 1622




“Sau khi kết hôn, tôi vẫn được ở lại nhà họ lạc chứ? Không rời khỏi thủ đô đúng không?”

“Sau khi kết hôn, cô sẽ là vợ của tôi, cô muốn đi chỗ nào cũng được, cô có quyền tự do mà”

Vô Tội rất thích hai chữ “tự do” này, trong nháy mắt, ánh mắt cô ta nhìn Lạc Du Cẩn như phát ra ánh sáng, tràn ngập sự chờ mong.

Lạc Du Cẩn bật cười, vươn tay ra.

Lúc đầu Vô Tội không hiểu gì, nhưng rồi vội vươn hai tay ra bắt tay với Lạc Du Cẩn.

“Sau khi kết hôn rồi, hy vọng chúng ta sẽ chung sống hòa bình”

“Ừmf” Vô Tội nói xong thì nhìn chäm chằm tay của Lạc Du Cẩn rồi nói: “Tay của anh lạnh quá.”

Lạc Du Cẩn sợ Vô Tội cũng bị nhiễm lạnh nên định rút tay trở về, nhưng lại nhìn thấy cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống, miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, nhẹ nhàng hà hơi vào bàn tay của anh ta.

Hơi thở ấm nóng phả lên tay của Lạc Du Cẩn, không biết vì sao mà ngón tay anh ta lại run lên.

“Anh thấy tốt hơn không?” Vô Tội hỏi.

“Ừm..” Lạc Du Cẩn không được tự nhiên rút tay về.

“Ngày hôm đó anh đi mua quần áo với tôi nên mới bị ốm sao?” Vô Tội hỏi.

“Không phải. Tối hôm đó người giúp việc không đóng chặt cửa sổ nên mới bị nhiễm lạnh” Lạc Du Cẩn nói xong thì chỉ chỉ vào ván cờ: “Cô đi trước đi”

Vô Tội nhìn chăm chằm quân cờ bên mình, làm y theo như những gì Lạc Du Cẩn đã dạy trước đó, nước đầu tiên đi quân mã trước.

Trong lúc HDC chơi cờ với Vô Tội thì thi thoảng cũng đảo mắt nhìn qua khuôn mặt của cô ta.

Đương nhiên anh ta có thể nhận ra rằng đây không phải là khuôn mặt thật sự của cô ta. Cô ta muốn che giấu điều gì hay sao?

Lạc Du Cẩn cũng không hỏi, xem như không biết gì.

Buổi chiều, sau khi ông cụ Lạc ngủ trưa dậy thì ngồi trong đình uống trà với Lạc Du Cẩn và Vô Tội.

Bỗng nhiên quản gia đi tới: “Ông chủ, cậu chủ, bác cả của cô chủ Lam tới rồi ạ”

“Đúng là tôi đã phát thiệp mời, nhưng không nghĩ tới họ lại đến sớm như vậy” Ông cụ Lạc cảm thấy rất bất ngờ.

“Nếu đã đến sớm thì cũng mau đi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đi. Nhớ dọn dẹp phòng ốc thật kĩ”

“Vâng” Quản gia nhận lệnh xong thì rời đi.

Đến phòng khách, bác bá cả của Lam Kiều Nhi hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hình như đây là lần đầu tiên họ thấy một gia đình giàu có như vậy, trước đây bọn họ chưa từng nhìn thấy những đồ vật này bao giờ.

Khi nhìn thấy ông cụ Lạc đi tới thì bọn họ vội vàng đứng dậy.

“Mọi người nên gọi điện thoại cho tôi trước khi tới chứ, như vậy tôi có thể sắp xếp xe để đi đón hai vị. Mọi người đi đến đây chắc cũng mệt mỏi rồi” Ông cụ Lạc nói.

“Ngài khách sáo rồi!” Bác bá cả của Lam Kiều Nhi cũng phải ra vẻ đôi câu.

“Đây là cháu trai của tôi – Lạc Du Cẩn, sau này cũng là cháu rể nhà mọi người” Ông cụ Lạc cười hiền từ.

“Không dám, chúng tôi không dám, chào cậu chủ Lạc” Bác bá cả lại khom lưng một lần nữa, chỉ là đến lúc họ nhìn thấy Vô Tội thì lại khựng lại. Bác cả lập tức hỏi: “Cô là ai?”

Lời này vừa dứt lập tức khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Ông cụ Lạc không hiểu ra sao, đành hỏi: “Đây chẳng phải là Kiều Nhi sao? Hai vị không nhận ra à?”

Còn Lạc Du Cẩn thì yên lặng quan sát Vô Tội.

Vô Tội lại nói: “Bác cả, bá, cháu chính là Kiều Nhi mà.”

“Kiều Nhi ư? Thế nhưng mà khuôn mặt của cô…” Vợ bác cả nói.

“Là do cháy trang điểm thôi ạ” Vô Tội bình tĩnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.