“Giọng nói cũng không giống! Không phải, cô không phải là Kiều Nhi, cô là ai?” Bác cả chỉ tay vào Vô Tội rồi tra hỏi.
Đến đây mà trên mặt của Vô Tội vẫn không có biểu cảm gì khác thường, không có lo sợ cũng không có sốt sắng.
“Dáng người của Kiều Nhi nhà tôi hơi mũm mĩm hơn một chút, khuôn mặt cũng không giống, chắc chắn cô không phải là Kiều Nhi!” Vợ của bác cả nói một cách chắc nịnh.
Ông cụ Lạc nghiêm túc nhìn Vô tội: “Cháu nói thật đi, cháu có phải là Lam Kiều Nhi không?”
Ánh mắt của Vô Tội vẫn không di chuyển, Bị vạch trần rồi sao?
Lúc ở trong thôn, thái độ của bác của Lam Kiều Nhi không giống như này. Ông nói nói bất ngờ vì bọn họ đến nhà sớm, vậy nên mục đích của bọn họ khi đến đây là vạch trần cô ta…
“Cháu có thể chứng minh cô ấy là Lam Kiều Nhi” Lạc Du Cẩn bất ngờ nói.
Tình hình xoay chuyển khiến cho bác cả và bá cả đều bị sững người, trong nháy mắt chưa kịp phản ứng lại.
Kể cả Vô Tội – người dù rơi vào nguy hiểm mà ánh mắt không loạn cũng hơi bất ngờ…
Ông cụ Lạc lại hỏi: “Trước đây cháu chưa bao giờ gặp Lam Kiều Nhi, sao có thể biết cô ấy là Lam Kiều Nhi thật sự?”
“Cháu đã cho người âm thầm đi điều tra rồi” Lạc Du Cẩn nói: “Điều tra người phụ nữ sắp kết hôn với mình là một điều hết sức bình thường mà: “Vậy tại sao bọn họ lại nói con bé không phải là Lam Kiều Nhi chứ?”
Ông cụ Lạc hỏi.
“Cô ta… cô ta không phải là Lam Kiều Nhi thật mà” Bác cả quả quyết nói.
“Nếu như ông không tin thì có thể đi hỏi người trong thôn chúng tôi ấy” Bác gái vội vàng nói.
“Nếu như mấy người đã luôn miệng nói con bé không phải là Lam Kiều Nhi, vậy thì Lam Kiều Nhi thật hiện giờ đang ở đâu” ông cụ Lạc nói.
“Cái này thì..” Vợ chồng Lam Vinh Phú khó xử nói.
“Tôi biết rồi, chắc chắn là Lam Kiều Nhi thật đã bị cô ta giết chết rồi” Lam Vinh Phú nói.
“Đúng đấy, bởi vì từ khi cô ta xuất hiện Kiều Nhi nhà tôi đã không thấy đâu nữa rĩ “Không thấy nó quay về nữa”
Vô Tội cụp mắt xuống rồi nói: “Nếu như cháu không phải là Lam Kiều Nhi thật vậy thì tại sao lúc chú Lạc đưa cháu tới đây không thấy bác cả nói năng gì cả, bây giờ bác lại chối bỏ cháu, cháu cũng không biết lý do tại sao nữa…”
“Tôi… đó là do tôi chưa kịp phản ứng lại thôi” Lam Vinh Phú giải thích.
Lạc Du Cẩn nhận ra vẻ mặt của Lam Vinh Phú thay đổi chóng vánh, anh ta đi tới nói với quản gia đang định đi chuẩn bị phòng: “Ông đặt phòng khách sạn bên ngoài cho hai người này đi, đừng để bệnh của tôi lây cho bọn họ”
“Vâng thưa cậu chủ” Quản gia đi gọi điện đặt phòng khách sạn.
Sau khi đặt phòng xong thì lại đi chuẩn bị xe đi đến trước mặt của vợ chồng Lam Vinh Phú: “Đã sắp xếp xe xong rồi, có thể tới thẳng khách sạn được rồi”
“Ơ này, cô ta không phải là Lam Kiều Nhi thật mà”
“Ông phải tin chúng tôi”
Vợ chồng Lam Vinh Phú vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị quản gia mời ra khỏi nhà rồi “Ông nội, ông đi ngủ đi ạ, ông cứ để cho cháu xử lý chuyện họ hàng của Kiều Nhi” Lạc Du Cẩn nói.
“Được rồi” ông cụ Lạc chống gậy rồi được quản gia dìu về phòng.
Ông ta rất yên tâm vào năng lực xử lý chuyện của cháu trai mình.
“Cô không cần lo đâu, tôi tới công ty một chuyến” Lạc Du Cẩn nhìn Vô Tội rồi an ủi cô ta một câu.