“Không được…
Đào Anh Thy vừa quay mặt qua là đã thấy cảnh này, cô còn chưa kịp ngăn cản thì Bảo Nam ngây thơ đã uống một ngụm lớn.
Sau đó…
“Mẹ ơi cứu con, là thuốc!” Đào Anh Thy vội vàng lấy nước cho Bảo Nam súc miệng.
Trong miệng cậu bé vẫn còn một chút vị đắng, cậu bé nước mắt lưng tròng.
“Không sao rồi, đi chơi đi!” Đào Anh Thy nói.
Bảo Nam đi chơi với Bảo Long.
Bảo My biết đây không phải là nước ngọt nên cũng vội vàng quay người đi xa.
Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh với vẻ không vui: “Cà phê đăng như thế sao lại cho con uống chứ?” “Không uống thử thì lân sau thằng bé còn đòi nữa” Tư Hải Minh nói một cách rất bình tĩnh.
Đào Anh Thy mím môi nghĩ thầm, vậy sao anh không cho Bảo My uống chứ? Anh có chắc là mình không cố ý chọc con trai không? Cô không để ý tới anh nữa mà quay người ngôi xuống bên cạnh mấy đứa bé: “Mẹ ơi, bọn con đi máy bay tới đây đấy ạ” Bảo Long và Bảo My cũng tới gần…
“Mẹ có đi máy bay với bọn con không?” Bảo Long hỏi.
“Mẹ ơi…” Bảo My chớp chớp đôi mắt to tròn của mình rồi nói với vẻ chờ mong.
“Lần sau mẹ sẽ đi máy bay với các con nhé, được không?” Xem như là cô đã đồng ý.
“Vâng ạ! Đào Anh Thy nhìn sáu đứa bé đáng yêu của mình thì không kiềm chế được mà đưa tay xoa gương mặt mềm mại của bọn chúng.
Ánh mắt của Tư Hải Minh chỉ dừng trên người Đào Anh Thy, đồi mắt đen thâm thúy mà trầm lặng.
Buổi sáng mấy đứa bé không có ở nhà thì Dì Hà ở ngay trong Minh Uyển.
Bình thường còn đi ra ngoài một chút, nhưng bây giờ bà chỉ ở trong phòng mà thôi. Bà không có tâm trạng đó, cũng cảm thấy là bây giờ mình không thích hợp đi tới đi lui trước mặt người khác, miễn cho người khác nhìn ra được điều gì.
Tiếng chuông điện thoại cũng đủ để làm cho Dì Hà giật mình.
Bà đi qua rồi cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy thông báo hiển thị thì tay bà có run lên một chút, điện thoại rớt xuống giường. Nhưng tiếng chuông thì vẫn vang lên, như tiêng bùa đòi mạng.
Dì Hà tỉnh táo lại rồi vội vàng cúp máy.
Bà không bao giờ nghe điện thoại của Đào Hải Trạch nữal Sau khi bà cúp máy thì điện thoại lại vang lên một chút.
Là tin nhắn tới.
Dì Hà có hơi do dự, bà cầm điện thoại một lúc lâu.
Là một tin nhắn video.
Lúc bà mở video ra xem thì trắng cả mặt.
Hai tay bà run lên, khó khăn lắm mới có thể xóa video đi.
Bà khóc, khóc trong tủi nhục, bà cũng không chờ Đào Hải Trạch gọi tới mà chủ động gọi đi.
“Đào Hải Trạch, ông không phải là người! Ông quay khi nào thế hả?” “Tôi vẫn còn nhiều lắm, bà muốn không?” “Cái gì?” Dì Hà vốn cho rằng chỉ có video vừa được gửi tới mà thôi.
Không ngờ Đào Hải Trạch vẫn còn cái khác: “Đào Hải Trạch, sao ông phải đối xử với tôi như thế hả? Ông nhục nhã tôi còn chưa đủ à?” “Bà cũng không phải là không biết tôi muốn gì? Tôi cho bà ba ngày để suy nghĩ” Đào Hải Trạch nói xong rồi trực tiếp cúp máy.
Dì Hà trở nên sụp đổ, bà ngồi xuống giường.
Bà không biết Đào Hải Trạch quay khi nào nữa, lúc đó bà cũng không được tỉnh táo cho lắm.
Bà biết rất rõ Đào Hải Trạch giữ lại là vì làm cái gì.
Chính là vì uy hiếp bà, để bà thuyết phục Đào Anh Thy nhận người ba này.
Một khi video này bị lộ ra ngoài ánh sáng thì bà đâu còn mặt mũi để sống trên thế giới này nữa chứ.
Không được, bà không thể để cho loại video này tồn tại. Phải nghĩ cách xóa video đi.
Trong sảnh quay phim của đài truyền hình vẫn còn đang ghi hình.
Một cậu nhóc ngồi trước mặt máy quay phim, Đào Anh Thy đứng bên cạnh. Cô mặt một bộ váy liền áo, đeo tai nghe rồi bắt đầu giao lưu với mấy đứa bé đáng yêu.
“Giữa ba và mẹ thì con thích ai nhất?” Đào Anh Thy cười rồi hỏi.
Trên mặt bé trai có một nụ cười ngượng ngùng, cậu bé nhìn về Đào Anh Thy rồi hỏi: “Nhất định phải là ba mẹ ạ?” Đào Anh Thy nói: ‘Những người khác cũng được.” “Con thích một cô bé ở lớp mầm mà”