Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 411: Chương 411




Đồng hồ mất rồi Đào Anh Thy không ngờ lại có được câu trả lời như vậy, còn tưởng rằng là em trai em gái gì! Việc này không giống với kịch bản, lại cảm thấy thú vị, lúc này lại càng phù hợp với chủ đề “Trò chuyện cùng bé” Cho nên cũng không ngừng lại, tiếp tục hỏi: “Bạn gái lớp mầm?” Những người khác nghe xong đều cười.

Đạo diễn cũng không hô cắt.

“Đúng ạ.

“Ôi, vậy con có thể nói một chút vê bạn nhỏ mà con thích được không?” Đào Anh Thy cười hỏi.

“Bạn ấy rất đáng yêu ạ, tóc tết hai bên, xinh hơn tất cả các bạn nữ mà con biết!” Cậu bé nói.

Đào Anh Thy nhìn vào ống kinh trêu ghẹo: “Xem ra con trai thích con gái đẹp là trời sinh rôi’ Người xem phía dưới không nhịn được cười.

“Vậy bạn ấy có thích con không?” Đào Anh Thy hỏi.

“Con cảm thấy sẽ thích ạ” Đào Anh Thy nín cười, nhìn về khán giả ngồi xem bên dưới đang không ngừng cười: ‘Vì sao?” “Bạn ấy cho con rất nhiều phiếu bé ngoan ạ.

“A… phiếu bé ngoan, hình như là phiếu bé ngoan của nhà trẻ đúng không?” “Đúng ạ.

Đào Anh Thy nghĩ thâm, hành động này sao mà quen vậy ta? “Đáng yêu như vậy thì chắc chăn cái tên cũng dễ thương đúng không.

“Tên của bạn ấy là Bảo Hân, con gọi bạn ấy là Hân Hân ạ” “…. Trong lòng Đào Anh Thy có vô số dấu chấm than hiện ra! Khi đối mặt với ống kính lại bị gương mặt ngây thơ của cậu bé chọc cười.

Bảo Hân ơi là Bảo Hân! Con tặng cho bạn nam ở lớn mầm phiếu bé ngoan thì thôi, sao giờ còn tặng cho cả bạn nam lớp lớn thế này? Rốt cuộc là con tặng ra ngoài bao nhiêu cái phiếu bé ngoan rồi! Có điều cũng chỉ là trò chơi của đám nhỏ, cũng không tính là gì.

Quay hình đến đây là kết thúc, lân này đạo diễn rất hài lòng với số lần này.

Có lúc ý nghĩ của trẻ con khác với người lớn, trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày có thể vô tư nói ra nhiều việc, Đào Anh Thy bây giờ không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng vô số cảm xúc đan xen.

Kịch bản nhiều khi chỉ có tác dụng tham khảo, lúc tiến hành quay nếu có thể phát huy thì càng tốt, nếu không thì mới dựa theo kịch bản để quay.

Đào Anh Thy xuống sân khấu, Lâm Anh đi tới giúp cô tháo tai nghe xuống, còn cả khuyên tai.

Thu hình xong, những vật này đều phải trả lại.

Đào Anh Thy nhìn về phía đồng hồ, đúng sáu giờ, nếu không còn việc gì nữa thì cô có thể tan làm.

Đào Anh Thy trở lại văn phòng, ngồi xuống ghế, kéo ngăn kéo ra, cầm vòng tay đeo lên.

Lúc chuẩn bị đeo đồng hồ lại khế giật mình.

Đồng hồ không thấy đâu nữa.

Kéo kịch ngăn kéo cũng không thấy cái bóng của đồng hồ.

Đào Anh Thy cực kỳ luống cuống.

Rõ ràng cô đặt đồng hồ và vòng tay ở cạnh nhau, sao giờ lại không thấy đâu rồi? Mấy ngăn kéo khác cũng tìm, trên bàn dưới bàn, ngay cả thùng rác cũng lật, lại sửng sốt không thấy đồng hồ đâu.

Đào Anh Thy đứng ở nơi đó, đầu óc đều ong ong lên.

Không nói đến việc đồng hồ đắt tiền, nếu như Tư Hải Minh thấy cô không đeo, liệu có thể cho là cô cố ý không mang không, từ đó chọc anh †a tức giận? Với cái tình buồn vui thất thường của Tư Hải Minh, chắc chắn sẽ như vậy!

Nghĩ thế, Đào Anh Thy bắt đầu choáng váng, bị dọa sợ rồi! Cô chắc chắn đồng hồ đặt ở ngăn kéo, chẳng lẽ nó lại mọc cánh mà bay? Không có khả năng mọc cánh, hay là, có người ghen ghét nên trộm đi? Đào Anh Thy đi tới trước cửa sổ thủy tinh, kéo một góc của rèm cửa xuống, nhìn đồng nghiệp đang đi lại bên ngoài chuẩn bị tan làm.

Ai cũng trông rất bình thường, không nhìn ra manh mối gì cả.

Với cả, cái bộ ngành này, người ra kẻ vào cũng không phải mỗi nhân viên bộ phận, làm sao mà tra? Đào Anh Thy khoác ba lô rời khỏi bộ ngành, đi tới phòng quan sát.

“MC Thy, có chuyện gì vậy?” “Có thể cho tôi xem ghi chép của camera giám sát buổi chiều ở bộ phận giải trí được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.