“Được” Nhân viên công tác tua nhanh video, mở ra video trong camera giám sát ở bộ phận giải trí.
Đào Anh Thy biết khó điều tra, cô chỉ là muốn nhìn xem có người nào từng đi vào, xem có manh mối gì không.
“Dừng lại. Đào Anh Thy nhìn thấy người trong video thì lên tiếng: “Tua chậm lại.
Video được tua chậm lại, là Châu Lam, cô ta đến bộ phận giải trí làm gì? Có điều, Châu Lam đến bộ phận giải trí cũng là bình thường…
“Tiếp tục.” Đào Anh Thy nói.
Ghi chép của camera giám sát chiếu tiếp cho tới khi Đào Anh Thy quay vê bộ phận mới thôi, giống như cô nghĩ, không chỉ có người của bộ phận giải trí mà còn có những nhân viên của các bộ phận khác ra vào, rất loạn, cũng không có chỗ khả nghi.
Nếu như nói đến đối tượng hoài nghi, Đào Anh Thy lại cảm thấy người có khả năng lấy đồng hồ đi nhất chính là Châu Lam Dù sao nhân phẩm của Châu Lam được bày ra rất rõ ràng, là một người phụ nữ thích ngấm ngầm bày mưu tính kế.
Thế nhưng không có bằng chứng, người ta chắc chắn sẽ không thừa nhận, cuối cùng không chừng còn bị cắn ngược lại, đến lúc đó thì cô lại là kẻ không nói đạo lý…
Điện thoại trong túi xách vang lên, cô hoàn hôn, rời khỏi phòng giám sát.
Lấy điện thoại di động ra nhìn điện báo trên màn hình, dãy số trên đó khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Cô ấn nút nghe: “Anh Hải Minh, tìm tôi có chuyện gì?” “Không có việc thì không thể tìm em à?” Giọng nói trâm thấp lạnh lùng lại tràn đầy uy hiếp của Tư Hải Minh truyền tới.
”… Tôi không có ÿ đó. Đào Anh Thy theo bản năng căng thẳng.
“Tan làm rồi à?” “Ừm, đang chuẩn bị trở về.” Đào Anh Thy đi tới thang máy, ấn nút xuống.
Còn tưởng rằng Tư Hải Minh sẽ nói gì đó, ai ngờ lại trực tiếp cúp máy.
Đào Anh Thy nhìu mày, không đoán ra dụng ý của Tư Hải Minh, người đàn ông này luôn thâm sâu khó lường.
Không phải là vì cô không tới Minh Uyển nên lại chọc giận anh ta rồi đi…
Nếu như không nhanh chóng tìm lại đồng hồ, bị Tư Hải Minh phát hiện, cô biết nói gì đây? Nói quên mất, để ở văn phòng rồi? Hay là nói, ném đi rồi? Cho dù là lý do gì đều sẽ bị Tư Hải Minh nói là vì không quan tâm thôi! Cho nên, cô nhất định phải nhanh chóng tìm lại được đồng hồ ve…
Đào Anh Thy không yên lòng đi ra khỏi đài truyền hình, lúc chuẩn bị xuống cầu thang thì nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đỗ ven đường.
Cả người hoảng hốt, lập tức bước hụt! “AI” Đào Anh Thy ngã nhà về phía trước, bị dọa đến mất hồn mất vía, vô thức nhắm mắt lại, cú ngã này chắc chắn sẽ bị thương cho xem.
Ngay khi cô đang chờ cho cơn đau ập đến, cổ tay đột nhiên bị siết chặt, cả người bị cơn sóng dữ ngăn lại, chìm vào lồng ngực rắn chắc đầy nam tính: “A” Đào Anh Thy còn chưa hoàn hồn, bên tai đã truyền tới tiếng quát: “Không có mắt nhìn đường sao?” Tai của cô bị ù đi, ngẩng đầu, chạm phải tròng mắt đen như mực của Tư Hải Minh, dường như còn mang theo vẻ lo lắng…
“Tôi… tôi nhất thời không để ý.” Đào Anh Thy sững sờ, cho là Tư Hải Minh đang ở trong Rolls-Royce, không ngờ lại ở sau lưng mình. Nếu như không nhờ Tư Hải Minh, vừa rồi nhất định là mình sẽ chịu nỗi đau bị ngã sấp mặt. Nhưng chẳng phải là do Rolls-Royce đậu ở đó quá dọa người, nên cô mới bối rối mà trượt chân: “Cảm ơn” Đào Anh Thy đứng vững rồi thì lui về sau, muốn rời khỏi vòng tay của Tư Hải Minh, dù sao ở đây cũng là cửa lớn đài truyền hình, bị người ta nhìn thấy sẽ không hay.
Tư Hải Minh lại không thả ra, ngược lại còn dùng lực, ép cô lần nữa dính sát vào lồng ngực của anh.
“Đừng như vậy, sẽ bị người ta nhìn thấy đấy…” Đào Anh Thy muốn tránh thoát khỏi lông ngực anh: “Tôi vào xe trước đã.” Nói xong cũng đi xuống bậc thang, chạy.
Đến ven đường, cô cũng không quay đầu lại mà chui vào xe luôn, còn không quên thuận tay đóng cửa xe lại.
“..” Vệ sĩ ở bên cạnh không biết làm sao.
Đào Anh Thy vừa lên xe thì hướng mặt ra nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ xe.
Vệ sĩ lại mở cửa xe lần nữa, Tư Hải Minh liền lên xe.
Cửa xe đóng lại, lái xe khởi động xe rời đi.
Rolls-Royce vừa phóng đi, Châu Lâm liền bước ra từ trong góc.