Cảnh tượng vừa rồi cô ta thấy rất rõ ràng, Đào Anh Thy quả nhiên lợi hại, thế mà lại câu được Tư Hải Minh! Khiến cô ta vừa tức vừa ghen tị! Đào Anh Thy phát hiện, Tư Hải Minh vừa lên xe thì cả người như tỏa ra hơi lạnh.
Trong lòng không khỏi phòng bị.
Anh ta sao vậy? Sau khi Đào Anh Thy lên xe của Tư Hải Minh thì liên đeo ba lô trước ngực, đặt tay đeo vòng ra phía sau túi xách, đề phòng Tư Hải Minh nhìn ra đồng hồ bị mất.
Lúc này, cổ tay có hơi run rẩy.
Đúng lúc đang đoán già đoán non, ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh phóng tới, khiến đôi con ngươi của cô kích động run lên.
‘…Sao vậy?” “Em rất không thích bị người ta nhìn thấy à?” Đôi mắt đen tuyên của Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô.
“… Như vậy sẽ gây rắc rối cho anh. Với cả anh nghĩ mà xem, nếu như tôi có được bất kỳ thành tích nào trong đài truyên hình, người ta đều se nói, người đứng sau tôi là người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân, lúc đó làm việc sẽ bị mất đi hứng thú, đúng không?” Đào Anh Thy giải thích.
Ánh mắt của Tư Hải Minh lạnh lẽo, nhìn sâu thẳm không đoán được nhìn cô: “Em cho rằng người khác không biết?” “Cho dù có biết thì đó cũng chỉ là các lãnh đạo khác.” Đào Anh Thy nghĩ, trong lòng Châu Lam biết rõ nhưng tuyệt đối sẽ không truyên ra ngoài, dù sao cũng không có ảnh hưởng tốt tới công việc của cô ta trong đài truyên hình.
Ngay từ đầu, ngay cả lãnh đạo cũng không biết, chỉ là sau này chuyện đài truyên hình bảo cô tới làm việc lại có liên quan tới Tư Hải Minh.
Mặc dù là Chương Vĩ ra mặt, nhưng người đã có thể leo lên chức lãnh đạo thì sao không có độ nhảy cảm được chứ, bằng không tổng thanh tra cũng sẽ không khách khí với cô như vậy.
“Muốn ăn gì?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn, phản ứng kịp là anh đang hỏi về cơm tôi, đang hỏi ý cô thật à? Trong đầu suy nghĩ một lượt, điều cô muốn nhất không phải là ăn cơm, mà là về nhà tắm rửa xong rồi lên giường nằm chơi điện thoại, việc này hạnh phúc hơn nhiều so với phải ứng phó với tâm trạng mưa nắng thất thường của Tư Hải Minhl Với cả, đồng hồ cô không đeo, nếu như ăn cơm chung, trừ phi Tư Hải Minh mù rồi mới không để ý.
Nhưng trong lòng cô cũng rất rõ ràng, cố ý từ chối Tư Hải Minh sẽ có kết cục gì. “Tôi nói ăn gì cũng được à? “Nói thử nghe xem” “Gà rán.
“..” Lông mày Tư Hải Minh nhanh chóng nhăn lại.
“Không… không được sao?” “Không cho phép ăn thực phẩm rác” Tư Hải Minh bá đạo nói.
“Này…’ Cô nghĩ thầm, là anh muốn hỏi tôi mà, tôi nói rồi anh lại không cho, vậy hỏi làm gì nữa? Vẽ chuyện à? Trong quán gà rán.
Đào Anh Thy không tin vào hai mắt mình nữa, cô đang mơ à? Cô ngồi trong cửa hàng gà rán đầy mùi dầu chiên, còn người ngồi đối diện lại là Tư Hải Minh! Không, không phai mơ, Tư Hải Minh trong mộng cũng hành hạ cô đủ kiểu thôi.
Có điều, không phải anh nói không cho phép ăn sao? Đảo mắt một cái đã tới cửa hàng gà rán rồi! Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn cửa hàng gà rán vốn nên đông như trẩy hội, vậy mà lúc này trước cửa có thể giăng lưới bắt chim được rồi.
Trong cửa hàng chỉ có mình cô và Tư Hải Minh ngồi, ngây cả số lượng nhân viên cũng bị yêu cầu giảm bớt.
Dù sao chiên hai cái đùi gà cũng không cần nhiều người lắc lư trước mặt.
Cực kỳ phù hợp với phong cách bá đạo của Tư Hải Minh.
Trước khi bọn họ đi vào quán gà rán, cửa hàng đã bị người của Tư Hải Minh dọn dẹp một phen.
“Mời dùng thong thả!” Nhân viên nữ của cửa hàng đặt gà rán còn nóng hổi trên bàn, còn có cả nước uống.
Tay của Đào Anh Thy đặt dưới bàn thừa cơ tháo vòng ra, nhé vào ba lô bên cạnh.
“Anh Hải Minh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không? Anh ăn gà rán bao giờ chưa?” Đào Anh Thy tò mò hỏi.
Tư Hải Minh liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt không thay đổi: “Chưa” “Một lần cũng chưa ăn à?” Đào Anh Thy không tin lắm hỏi lại, sau đó lại nói một câu: “Thật tội nghiệp.” “.” Tư Hải Minh không biết nói gì hơn.
Đào Anh Thy nghĩ thì thấy kỳ quái, Tư Hải Minh xuất thân từ gia đình giàu có, cho dù sau này có trở mặt với nhà họ Tư thì thành tích của anh cũng sớm vượt nhà họ Tư rồi.