Người đàn ông này vốn không từ chỗ cao rơi xuống.
Dã tâm của anh, thâm trầm khó đoán, sợ là muốn rơi cũng không được.
Chắc hẳn nếu không do cô đề nghị thì cả đời này Tư Hải Minh cũng sẽ không ăn thứ đồ này.
“Không ăn à?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn: “Ăn đây” Nhấc tay lên câm một chiếc đùi gà, sau đó nhìn Tư Hải Minh rồi đưa tới.
Tư Hải Minh nhìn đùi gà trước mặt, ánh mắt lại rời vào cổ tay trống rỗng của cô, hơi nhíu mày: “Đồng hồ và vòng tay đâu?” Đào Anh Thy nhìn cổ tay của mình, phản ứng chậm nửa nhịp mới “A” lên một tiếng: “Để quên trong ngăn kéo ở văn phòng rồi” Ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô.
Đào Anh Thy giải thích: “Tôi không phải cố ý không đeo! Do nhận điện thoại của anh cho nên quên mang về, với cả lúc thu chương trình, đồ trang sức đều phải bỏ xuống.” “Lần sau không cân tháo ra” Tư Hải Minh nói.
“… Ý của anh là lúc quay chương trình cũng phải mang?” Đào Anh Thy hỏi. . Truyện Trọng Sinh
“Có vấn đề gì à?” “… Không có. Đào Anh Thy nào dám nói “có” chứ? Ánh mắt đảo lên chiếc đồng hồ nam trên cổ tay Tư Hải Minh, cô tin vào bản lĩnh ép người của Tư Hải Minh, với lại cũng không có ai dám làm trái ý.
Có điêu, một khi đồng hô cùng kiểu dáng, cùng nhãn hiệu bị lộ ra, có thể tạo ra sóng gió gì không? Sẽ không đâu, dù sao người đeo đồng hồ nữ cũng không có khả năng chỉ có mình cô, ai sẽ nghĩ là cô và Tư Hải Minh đang ở bên nhau chứ? Bây giờ việc lo lắng không phải điều này, mà là đồng hồ rốt cuộc đang ở nơi nào.
Sợ anh lại tiếp tục hỏi chuyện vê chiếc đồng hồ, Đào Anh Thy liền nói lái sang chuyện khác: “Trước đeo găng tay nhỉ?” Tư Hải Minh lưỡng lự mấy giây, sau đó thỏa hiệp giơ găng tay lên: “Lần sau không được như vậy nữa”
“Được.’ Đào Anh Thy nghĩ thầm, anh không ăn tôi ăn. Nhét đùi gà vào trong tay anh, sau đó tự câm đùi gà của mình cắn một miếng, giòn xốp ngon ngọt: “Anh Hải Minh, anh có biết không? Ăn thực phẩm có hàm lượng calo cao làm cho não tiết ra dopamine, sẽ lập tức cảm thấy vui sướng, cho nên người khác mới nói thức ăn ngon đánh thức tâm tình.
Tư Hải Minh nghiến răng, dùng đôi mắt sâu không lường được nhìn chằm chằm Đào Anh Thy, tâm trạng quả thật không tệ.
Trong căn hộ xa hoa của Võ Ái Nhi, cô ta dùng vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Châu Lam đang ngồi đối diện mình, hỏi: “Cô còn có mặt mũi tới tìm tôi à?”
“Ái Nhi, cô còn giận tôi à? Thật sự chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm thôi, tôi đúng là giúp ký hợp đồng với bọn nhỏ, nhưng đó là vì về sau tôi mới biết tổng thanh tra không trách Đào Anh Thy, ngược lại còn cho cô ta thêm thời gian, cho nên tôi thẳng thắn đi làm người tốt, để người khác cho là Đào Anh Thy thua kém tôi, đến lúc đó cô ta bị người ta chỉ trỏ sau lưng, tự mình không thể tiếp tục được! Mục đích của chúng ta giống nhau, chỉ là ở giữa xảy ra chút rắc rối, nhưng cũng không ảnh hưởng!” Châu Lam giải thích.
Võ Ái Nhi không nói lời nào, vẻ mặt khinh thường.
Cô ta là một cô ấm nhà giàu mà còn chướng mắt Châu Lam, nhưng lại cảm thấy lời của người này coi như xuôi tai, có tiến có lùi, thật sự cho rằng mình là người trong giới thượng lưu rồi?
Châu Lam không nhìn ra vẻ coi thường của Võ Ái Nhi đối với mình, không nói gì, lấy trong túi xách ra một đồ vật, đẩy tới phía trước: “Tôi tặng cho cô một thứ đồ tốt” Võ Ái Nhin tưởng rằng Châu Lam muốn hối lộ món đồ cho cô ta vui vẻ, khi nhìn thấy chiếc hộp trông có vẻ bình thường kia, nói: “Đây lại là thứ rẻ tiền gì?”
“Cô xem đồ bên trong đi.” Châu Lam nói.
“Cô mua cái thứ gì nữa?” Võ Ái Nhi cầm hộp lên, mở ra, chiếc đồng hồ đặt bên trong khiến cô ta sửng sốt một chút: “Đây là.. ” “Tôi nghĩ nhất định là cô nhìn ra được giá trị của chiếc đồng hồ đeo †ay này.” Võ Ái Nhi thực sự không dám tin, nghi ngờ nhìn Châu Lam, không biết cô ta kiếm được thứ hàng nhái cao cấp này ở đâu mà mang tới lừa gạt mình.
Nhưng khi cầm đồng hồ trong †ay xem xét kỹ càng lại giật mình phát hiện, đây là hàng thật.
Trên mặt Võ Ái Nhi bắt đầu có vẻ bối rối, Châu Lam làm cách nào mà có thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy mua chiếc đồng hồ này?