“Nói lại lần nữa?” Đào Anh Thy nghiến răng không nói gì, Tư Hải Minh quá nguy hiểm, xem ra chỉ cần cô lên tiếng, chốc lát sau nguy hiểm sẽ giáng xuống đầu cô ngay! “Điện thoại không ngừng đổ chuông, để tôi dậy!” Đào Anh Thy chuyển hướng sự chú ý.
Cô không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này với Tư Hải Minh! Thậm chí cảm thấy người đàn ông này càng lúc càng không còn khó chịu sau khi thức dậy nữa! Cô là đang mong Tư Hải Minh sẽ tức giận, tỏ mọi thái độ với cô.
Mà không phải mập mờ như bây giờ! “Một con mèo ngoài mạnh trong yếu… Tư Hải Minh nói xong, kề mặt sát lại, hôn Đào Anh Thy một cách kịch liệt.
Hôn rất lâu mới chịu buông ra.
Đầu óc Đào Anh Thy choáng váng, mở to mắt, trước mắt như có màn nước bao phủ.
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào vẻ ngoài quyến rũ của cô một lúc rồi mới đứng dậy và rời đi.
Sau khi Tư Hải Minh rời khỏi phòng, tiếng chuông điện thoại cũng ngừng lại.
Đào Anh Thy eo mỏi lưng đau ngồi dậy, đặt tay lên trán.
Tại sao giữa cô và Tư Hải Minh lại biến thành như vậy? Cuối cùng sự phản kháng của cô, chỉ khiến Tư Hải Minh trở nên tự phụ hơn! Không, sau khi cô phát hiện sự thật cái chết của dì Hà, cô càng không muốn sông ở biệt thự Minh Uyển, quan hệ với Tư Hải Minh chỉ tiến gần hơn lúc chạy trốn trước đây…
Cho dù Tư Hải Minh có làm gì đi nữa, quyết tâm đối phó với Đào Hải Trạch của anh cũng sẽ không thay đổi! Còn nếu cô làm như thế, chính là làm trái ngược lại với Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh lại là người thích không chế cô, đến lúc đó…
“Em liên lạc với Đào Hải Trạch?” Tư Hải Minh lại xuất hiện trong phòng, dáng đứng cao ráo, mặc quân tây dài, áo sơ mi đen trên người vẫn chưa cài cúc, để lộ bộ ngực cùng cơ mục tám múi khó cưỡng lại.
Biểu cảm trên gương mặt anh thật lạnh lùng và hấp dẫn.
Đào Anh Thy thu minh lại dưới lớp chăn bông và nói một cách tự nhiên: “Ông ấy là ba của tôi, liên lạc với nhau có gì kỳ lạ sao?” Tư Hải Minh lặng lẽ nhìn cô, không gian như bị bó buộc lại.
*Tôi không còn người thân nữa, Liêu Ninh và anh không cho tôi liên lạc với bà ấy, thế Đào Hải Trạch là ba tôi, cũng không cho tôi liên lạc sao?” Đào Anh Thy nhìn anh hỏi.
Muốn đối diện với Tư Hải Minh cần phải có dũng khí, nhưng cô chỉ có thể cố gắng che giấu một phần nội tâm yếu mềm của mình.
“Không được liên lạc với ông ta!” Sắc mặt Tư Hải Minh trầm xuống, nói một cách mạnh mẽ dứt khoát.
Đào Anh Thy bất mãn nhìn anh: “Ba tôi đắc tội gì với anh? Tại sao tôi không thể liên lạc với ông ấy? Anh bá đạo cũng vừa vừa phải phải thôi!” Nói xong, cô quấn chăn lên người đến tủ quần áo cuối giường tìm đồ mặc.
Tư Hải Minh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt rất là khó coi.
“Em không sợ ông ta?” Sau một hồi thì trầm giọng nói.
Đang thu mình trong tấm chăn che đi bộ đồ ngủ trên người, động tác của Đào Anh Thy bỗng chốc cứng đờ, nhưng không lâu sau lại hồi phục bình thường: “Lúc đầu tôi cũng không muốn nhận ông ấy, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mình có thể cho ông ấy một cơ hội. Hơn nữa, dẫu sao ông ấy cũng là cha tôi. Giờ đã khác trước, thù hằn lớn cỡ nào mà phải ghi nhớ cả đời chứ”
Mặc xong quần áo liền bước xuống giường, cô giương mắt nhìn về phía Tư Hải Minh, chìm vào trong ánh mắt đen láy sắc bén kia: “Đây là chuyện của tôi, mong anh đừng xen vào nữa”
“Tôi không thể lo cho em à?” Ánh mắt lạnh lùng của Tư Hải Minh quét qua: “Đừng quên rằng em là người phụ nữ của tôi, người em có thể dựa vào cũng chỉ có thể là tôi!”
Đào Anh Thy cụp mắt xuống: “Tôi có thể là người phụ nữ của anh, nhưng tôi không muốn dựa dẫm bất cứ ai…” Nói xong liền rời khỏi phòng.
Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh trông rất lạnh lùng và dữ tợn, tâm trạng lúc này cũng rất bực bội.
Đào Anh Thy đứng trong phòng tắm, nhìn vết bầm trên cổ tay, quả nhiên là bầm rồi…
Có thể thấy lúc đó Tư Hải Minh đã dùng sức rất mạnh.
Cũng may đoạn phim đó đã bị cô xóa đi, nếu không sẽ bị Tư Hải Minh nhìn thấy mất.
Đào Anh Thy không chỉ muốn xóa những thứ trong điện thoại mà còn cả những thứ của Đào.
Hải Trạch Cô biết, cho dù Tư Hải Minh có ra tay, những thứ trong tay của Đào Hải Trạch cũng không thể đảm bảo sẽ không tuồn ra ngoài.