“Tư Hải Minh!” “Tôi sẽ dịu dàng…
Một giờ sau, Đào Anh Thy được Tư Hải Minh bế ra khỏi phòng tắm và vào phòng.
Đào Anh Thy vừa được đặt lên giường lớn thì tránh khỏi anh, dùng chăn che kín cả người mình, uất hận nhìn Tư Hải Minh: “Tại sao anh lại đối xử với tô như vậy? Tại sao!” “Em không muốn sao?” Cánh tay dài của Tư Hải Minh chống lên bên hông cô, quần tây và áo Sơ mi trên người anh vẫn mặc chỉnh tề, khí thế bao trùm lấy cô.
“Đương nhiên không muốn!” Đào Anh Thy sợ anh, lại càng không muốn tới gần anh! “Thứ cho tôi nói thẳng, mỗi lần anh chạm vào tôi, tô đều rất khó chịu!” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn sâu vào cô, hơi nheo lại.
“Anh chỉ có chiếm đoạt tôi, mỗi lần đều như vậy, vì thỏa mãn mình là anh còn bắt tôi quỳ xuống! Làm chuyện nhục nhã như vậy! Cho nên, ngài Hải Minh, xinh ngày… xin ngài bỏ qua cho tôi đi!” Đào Anh Thy rống xong, cảm thấy chỉ mấy câu ngắn ngủi đã rút cạn sức lực của mình.
Từ khi xem cái video kia, cô đã không muốn gặp Tư Hải Minh rồi! Nhất là đụng chạm cơ thể.
Anh là anh, không có bất cứ quan hệ gì với cô cả.
Cô làm bất cứ chuyện gì, cho dù có phải trả giá thế nào cũng đều cam tâm tình nguyện.
Chỉ muốn Tư Hải Minh tránh xa cô! Hãy để cô tập trung làm những gì cô muốn làm! Cô biết rằng một khi đã quyết định, cô sẽ phải nhìn chăm chăm vào Đào Hải Trạch, sẽ để cho ông ta phải hối hận vì những gì mình đã làm.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn cô sắc bén mà bức người, không khí trở ngột ngạt.
Sau khi Đào Anh Thy rống xong, tỉnh thần can đảm khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Tư Hải Minh thì trở nên bất an.
Bàn tay cũng nắm chặt chăn mền hơn.
Đôi mắt cô chớp chớp đầy bối rối.
“Để em quỳ xuống làm em thấy khuất nhục hả?” Tư Hải Minh đột nhiên hỏi.
“.” Đào Anh Thy mím môi không nói gì, tim đập loạn nhịp.
Tay của Tư Hải Minh chạm vào khuôn mặt căng thẳng của Đào Anh Thy.
Mối nguy hiểm không rõ khiến cô kinh hãi, không biết anh ta sẽ làm gì! Mất cảnh giác, đôi môi mỏng phủ lên cô, cắn nuốt miệng cô rồi đè cô xuống giường.
Lần đầu tiên, nụ hôn rất ngắn, mục đích của Tư Hải Minh dường như cũng không phải là đòi hỏi nụ hôn của cô.
Khi Đào Anh Thy kịp phản ứng lại, bị hù đến giấy dụa, đưa tay đẩy Tư Hải Minh ra, nhưng vẫn không ngăn cản được anh! Sáng hôm sau, Đào Anh Thy bị tiếng chuông báo thức điện thoại đánh thức.
Tối qua sau khi bị Tư Hải Minh ôm vào phòng, ngay cả cửa cũng không đóng, chuông điện thoại nghe được rất rõ ràng.
Đào Anh Thy vừa có ý thức, cũng cảm giác cả người bị ôm chặt lấy.
Không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết người ôm mình là ai.
Lực tay mạnh mẹ thuộc về một mình Tư Hải Minh.
Người đàn ông này ngay cả khi ngủ cũng tràn đầy lòng chiếm hữu như vậy? Cơ thể khẽ nhúc nhích, lông mày của Đào Anh Thy liền nhíu chặt, cắn môi.
Nhưng vẫn không ức chế được cổ họng phát ra tiếng hừ hừ.
“Ưm..” Đầu của Đào Anh Thy cố tránh ra khỏi ngực Tư Hải Minh, gắng sức thoát khỏi vòng tay trói buộc của Tư Hải Minh.
Vừa di chuyển, hai tay đang ôm eo cô càng siết chặt.
Làm cho cô không thể thoát ra.
“Tối hôm qua thỏa mãn không? Hả?” Tư Hải Minh cất giọng nói lười biếng vừa tỉnh dậy, đầy từ tính gợi cảm.
Sắc mặt Đào Anh Thy không được tự nhiên, cắn răng.
Từ thân thể đến trái tim đều bài xích không muốn trả lời vấn đề của anh.
“Đây không phải khuất nhục, đây là hưởng thụ” Hơi thở cực nóng của Tư Hải Minh phả tới.
Lần đầu tiên anh làm ra chuyện này, cô hẳn là cảm thấy may mắn.
“…Cũng không phải.” Đào Anh Thy kháng cự cảm giác này.
Vừa dứt lời lại bị Tư Hải Minh mạnh mẽ đặt dưới thân, lòng bàn tay thô ráp nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn sâu vào mắt anh.