Sắc mặt của Đào Anh Thy không tốt lắm, kéo khăn tắm bên cạnh lau khô người rôi mặc đồ ngủ vào.
Khi quay lưng lại, tâm trí của Đào Anh Thy nhạy bén nắm bắt được phản ứng mạnh mẽ của Tư Hải Minh vừa rồi là vì sao.
Cô không ngờ rằng mình suýt nữa ngủ gật trong bồn tắm sẽ kích thích Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn Si Minghan đang đứng đó với vẻ mặt căng cứng: “Anh vào bằng cách nào?” Tư Hải Minh im lặng không nói chuyện, ánh mắt hung ác nhìn cô, nhiệt độ quanh người thấp vô cùng.
Đào Anh Thy theo bản năng trở nên cảnh giác, xoay người rời khỏi phòng tắm, nhưng mà bóng đen lại lóe lên, nhoáng một cái, Tư Hải Minh đã đứng trước mặt, nắm lấy cằm cô: “Vừa rôi em làm gì vậy?” “Tôi… không phải tôi vừa nói à, đang tắm…
“Em ngâm như vậy à?” Tư Hải Minh đè nén cơn giận, hỏi.
“Anh Hải Minh, tắm bồn không ngâm như vậy thì ngâm thế nào?” Đào Anh Thy ổn định là nhịp tim đầy lo âu, cẩn thận hỏi.
Khi cô vừa nói xong, lực tay liền tăng thêm một chút.
“Tôi tắm bồn trong nhà cũng chọc tới anh à?” Đào Anh Thy căng thẳng hỏi, giúp mình cãi lại.
“Không cho phép ngâm trong bồn tắm!” Cảm của Đào Anh Thy bị nắm, hai môi không khép lại được, khẽ nhếch, có thể thấy được đầu lưỡi hông nhuận đang phát run.
Người đàn ông bá đạo này không thèm nói đạo lý.
Đây là nơi ở của cô, tự tiện xông vào thì thông, còn không cho cô tắm bôn tắm nhà cô! “Hay là tôi phải đập bôn tắm lớn?” Đào Anh Thy cau mày, hoảng hốt nói: “Đây là nơi ở của dì Hà, anh dừng quá đáng!” “Thì sao?” Ánh mặt anh vừa lạnh lùng lại độc tài.
“Cút đi!” Đào Anh Thy vung tay anh ra, quay người muốn né.
Nhưng bên hông bị siết chặt, người bị một lực mạnh mẽ áp lên tường.
“Ưm…
Đào Anh Thy còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen đã che kín mặt cô, đôi môi đang hé mở vì sợ hãi đã bị anh dùng sức đánh chiếm! “Không… ưml” Đào Anh Thy nhíu mày lại.
Bàn tay giơ lên đập vào vai Tư Hải Minh.
Nhưng sức lực của cô chỉ như lông hồng quất vào người đối với Tư Hải Minh.
Ban đầu còn có thể giấy dụa, cho đến khi hô hấp và sức lực bị Tư Hải Minh lấy đi, cô còn không đứng vững nổi.
Môi của Tư Hải Minh dịch đến tay cô, đầu mũi cứng cọ vào mấy sợ tóc ẩm ướt của cô, giọng nói khàn khàn: “Không cho phép ngâm trong bôn tắm nữa! Nghe chưa?” Đào Anh Thy yếu ớt dựa vào cổ Tư Hải Minh, chạm vào yết hầu đang lên xuống.
Thở hổn hến nói: “… Biết rồi” Cô thực sự sợ rằng Tư Hải Minh sẽ đập bể bồn tắm.
Cô muốn giữ nguyên nơi ở của dì Hà, Cả người cô bị ép trong lồng ngực mạnh mẽ của Tư Hải Minh, sau khi khôi phục tinh thần, hơi giãy dụa ra: “Có thể buông tôi ra được chưa? Tôi phải đi sấy tóc…
Cái ôm của Tư Hải Minh quá ngột ngạt, lực tay siết chặt, giữ lấy eo, eo gân như muốn gãy ra.
Chủ yếu là, cô phát hiên Tư Hải Minh còn chưa tỉnh táo lại! Điều này khiến cho Đào Anh Thy cảm thấy e ngại! “Anh Hải Minh, đầu tôi đang ước, anh ra ngoài trước đi… A!” Đào Anh Thy còn chưa nói xong, cả người liền bị áp vào bồn tắm.
Hai tay cô vô thức chống vào hai bên thành bôn.
Mặt nước tĩnh lặng trong bồn tắm phản chiếu gương mặt hoảng loạn và căng thẳng của cô.
Đào Anh Thy hiểu Tư Hải Minh muốn làm gì, sợ hãi đứng dậy, cơ thể rắn chắc của Tư Hải Minh lại dính vào, ngăn cản cô.
“Đừng nhúc nhích…’ Giọng nói vô cùng thô bạo.
“Tư Hải Minh, nơi này là của dì Hà, anh không thể đối xử với tôi như vậy!” “Cái cớ này em dùng nhiều lân lắm rôi”” Con thú dữ trong người Tư Hải Minh đã không kìm được nữa.