Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 17: Chương 17: Lãng du




Buổi sáng sớm nắng từ cửa sổ chiếu vào giường làm An mơ màng tỉnh lại, hôm qua vì say rượu nên cậu không kéo rèm cửa trước khi đi ngủ, cậu hoảng hốt mở bừng mắt ra, cảm giác đầu tiên là cổ họng đau rát, đầu váng mắt hoa.

An nhớ rõ mồn một tối ngày hôm qua mình đã làm gì, nhìn ga trải giường nhàu nhĩ dưới thân mà mặt nhăn lại, cậu vội vùi đầu vào gối không muốn dậy nữa.

Nhưng mà cửa sổ còn chưa kéo rèm, thân thể An vẫn trần trụi nằm phơi ra, tuy bên ngoài cửa sổ là sân nhưng cậu vẫn hoảng hồn.

Ai mà vào sân nhìn thấy thì biết làm thế nào?

Sao càng ngày cậu càng trở nên dâm đãng thế này?

Đã thế tối hôm qua sau khi phun ra cậu còn nằm nguyên trên đó mà ngủ, quần áo cũng không thèm mặc vào.

Càng nghĩ càng thẹn, cả gương mặt An đỏ bừng lên vì xấu hổ.

"Tinh tinh."

An đang nhanh chóng thu thập giấu vết ngày hôm qua để đem đi giặt bỗng điện thoại có tiếng tin nhắn đến làm cậu giật bắn mình.

Cậu vội vàng thả tấm ga trải giường vào máy giặt rồi chạy ra xem.

Quả nhiên là Hưng.

[Hưng Nguyễn]: Qua em về nhà lúc nào vậy? Hôm qua anh gặp bạn vui quá nên uống cùng vài chén, không để ý đến em nhắn tin.

[LeeAn]: Em hơi say nên về trước rồi anh ạ. Không sao đâu.

[Hưng Nguyễn]: Hôm nay anh lên thăm đơn vị cũ rồi tiện xe về thành phố luôn, lần sau gặp nhau anh mời An ăn cơm nhé. Hẹn gặp lại.

[LeeAn]: Vâng. Chúc anh đi đường bình an.

[Hưng Nguyễn]:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.