Vốn tưởng thư ký sẽ xông vào, ai dè đi đằng sau cậu còn có một người khác.
“Thưa sếp, giám đốc Lâm bảo gọi cho anh từ nãy đến giờ không được, đành phải đến tận nơi tìm anh.”
Người đàn ông tên Lâm lúc này mới cười khẽ, nói với chất giọng từ tính. “Anh Trung có vẻ bận mải nhỉ? Tôi muốn hẹn cũng không được.”
Trung vuốt ve tóc An, biểu tình vẫn ung dung nói.
“Ngày hôm nay tôi bận quá, để hôm khác đi. Sáng nay chúng ta đã bàn gần hết công việc, giờ lại có chuyện gì sao?”
An nghe thấy từ sáng nay, nhận ra chủ nhân tiếng nói gợi cảm đó là của ai, cả người run lên không khống chế được mà răng quẹt qua đầu nấm.
Trung hơi giật mình, biểu tình hơi nhẫn nhịn, lúc này người tên Lâm lại nói:
“Có gì đâu, còn một vài điểm tôi còn chưa rõ, liệu có thể mời anh ăn một bữa cơm rồi bàn nốt không?”
An mút thật mạnh, vừa dùng miệng vừa dùng tay nhiệt tình phục vụ. Trung nhẫn nhịn đến toát mồ hôi mà không dám đẩy cậu ra, vội nói.
“Để khi khác đi. Tôi sắp phải đi có việc, hơn nữa tôi ăn rồi.”
Nhìn biểu tình khác lạ của Trung, Lâm vội vàng tiến tới. Trung hốt hoảng quát lên.
“Dừng.”
Lâm đứng khựng lại, hơi thẹn nhưng vẫn quan tâm, “Anh Trung làm sao vậy? Tôi thấy sắc mặt anh đỏ lắm, mồ hôi toát ra nữa, anh đau ở đâu à?”
Bố không phải đau mà là sướng. Trung nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng đã chửi tám đời tên phá đám này rồi, hắn xua tay.
“Tôi không sao.” Nói xong lập tức đánh mắt sang thư ký.
Thư ký hiểu ý vội vã giục người tên Lâm.
“Giám đốc Lâm, vậy trưa nay để tôi mời anh ăn cơm nhé.”
Lâm ngớ người ra, lúc này mới gật đầu. “A, được.”
Thư ký kéo tay Lâm. “Vậy chúng ta đi luôn đi.”
Sau khi thư ký lôi kéo người đi rồi, cửa cũng đóng kín, An mới ngừng lại, mặt phụng phịu.
“Người đó là ai? Lại còn rủ đi ăn cơm nữa. Sáng gặp còn chưa chán à?”
Trung đang trong cơn khoái cảm đột nhiên bị cắt đứt, lúc nãy phải kìm nén quá nhiều, hắn vội kéo An vác lên vai, một tay cởi phăng quần ra.
“Ai thì tính sau đi, người không quan trọng ấy mà, giờ em châm lửa thì em phải dập trước đã.”
Trung vác An lên vai xong cậu cứ tưởng hắn đem mình vào phòng, ai dè Trung đi ra khoá cửa xong khiêng An đặt lên bàn.
Nằm lên một đống tài liệu. An hốt hoảng giãy giụa.
“Vào... vào phòng đi, đừng ở đây.”
Trung chồm lên hôn An, thủ thỉ bên tai cậu.
“Tôi khoá cửa rồi, phòng này cách âm khá tốt, em có hét khản cổ cũng không ai nghe thấy đâu.”
Sao nghe giống ác bá lừa con nhà lành thế này. An không chịu, muốn giãy tiếp lại bị cảnh cáo.
“Cẩn thận tài liệu của tôi, em mà làm nhăn hay dây cái gì ra thì...” Trung chưa kịp nói xong An đã vòng tay kéo hắn xuống.
“Ngừng, ngừng ngay.”
Trung chỉ đợi có vậy, vội vàng mở khoá quần Jean của An, kéo mạnh xuống. Hai chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Trung vội không chịu được, giờ mới nhớ ra ở văn phòng không có bôi trơn, hắn đang định dùng nước bọt thì An đã nhìn thấu, cậu nhìn thứ đồ chơi to lớn ở dưới chân hắn ngỏng lên hưng phấn, nuốt nước bọt nói.
“Cứ... cứ cho vào đi.”
Trung ngạc nhiên, banh chân An ra rồi quan sát, nhìn thấy một vùng mềm mại ướt sũng thì kinh hỉ, nhưng miệng lại nói.
“Bé cưng làm tôi bất ngờ quá, sao bảo tôi hành em gầy cả người cơ mà.”
Đồ thù dai. An nghĩ vậy rồi oán hận nhìn Trung. Cuối cùng đành nhượng bộ.
“Không phải. Thích... thích chồng chơi em nhất.”
Trung nghe vậy thì sung sướng, cầm lấy thứ cứng rắn đặt ở lối vào rồi đâm mạnh.
“Thật chặt. Mút giỏi lắm.”
Trung động thân liên tục đâm rút, trong phòng nhất thời tràn ngập âm thanh dâm mỹ. An cong ngón chân lên, một tay bám vào cạnh bàn, một tay bám vào eo Trung. Bàn cứng bên dưới cọ vào lưng ngứa ngáy nhưng không thể che lấp nổi nỗi khoái cảm trong lòng. Cậu dùng hết sức mà phối hợp, mà rên rỉ.
“A, giám đốc, giám đốc đâm mạnh quá, lỗ nhỏ sắp rộng ra rồi.”
Trung cứng người. “Em vừa gọi tôi là cái gì?”
An liếm liếm môi, mắt hấp háy, dáng vẻ kiều mị vô cùng.
“Là giám đốc Trung, giám đốc đang chơi nhân viên là em...”
Trung sống ba mươi lăm năm rồi mới biết có trò chơi này, dường như được khai sáng, ánh mắt hắn loé lên, hưng phấn cùng An diễn trò.
“Hôm nay nhân viên sao lại dâm đãng vậy, bò lên trên người giám đốc.”
“Người ta... người ta muốn anh đút lỗ nhỏ ăn no mà.”
Trung nắm eo An đẩy người thật mạnh, ra sức đâm chọc động nhỏ, muốn chơi chết bé cưng dâm đãng này.
“A... giám đốc... từ từ đã...”
“Giám đốc thật giỏi.”
An vì muốn Trung hết giận gần như mang hết vốn liếng ra phục vụ Trung, kết quả bị hắn ăn cho không còn mảnh vụn nào.
Đến lúc Trung buông tha An thì cũng đã năm giờ chiều. An mềm nhũn người mặc hắn bế đi rửa ráy.
Đi tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái, mối quan hệ của hai người lại hoà hảo như cũ. Trung thả An lên giường nằm, cầm khăn đi lau dọn bàn ghế cẩn thận rồi cũng đi tắm.
An gấp không chịu được, vội vàng bò dậy, nén đau đớn trên người đi ra lấy điện thoại trên bàn uống nước.
Điện thoại của Trung cũng để ngay cạnh, vừa nãy Trung lau bàn liền dọn dẹp bên trên để xuống dưới.
[LeeAn]: Lãng du ơi, cách của bạn thật tốt, bọn mình làm lành rồi, cảm ơn bạn.
An vừa nhắn đi không ngờ điện thoại Trung lại sáng lên, hơn nữa cũng là tin nhắn Messenger. Nhưng cài chế độ mã hoá tin nhắn.
Tin nhắn gì mà phải mã hoá? Có trùng hợp vậy không? An nhớ đến tiếng chuông tin nhắn lúc nãy. Bây giờ tại sao điện thoại lại không có chuông?
Tự dưng An cảm thấy nghi ngờ, cậu lại nhắn thêm một tin nữa.
Điện thoại Trung lại sáng lên.
Cậu híp mắt, thò tay mở máy Trung ra, thật ra Trung không hề biết hồi mới mua điện thoại này, cậu đã cài dấu vân tay của mình vào.
Cậu mở phần tin nhắn, trầm ngâm đọc hết một lượt, càng đọc gương mặt càng tối lại.
Lúc Trung tắm xong khoác mỗi chiếc khăn tắm, vừa lau đầu vừa tìm An, thấy cậu đang ngồi đó thì nhăn mặt lại.
“Sao không nghỉ còn làm...” Trung chưa kịp nói xong thì nhận ra An đang cầm điện thoại của mình. Hắn theo bản năng hơi lùi lại, trong đầu điên cuồng tính toán cách chối tội.
“Toang rồi.”
An quay đầu lại, mỉm cười thật thân thiện.
“Là một bé gái ngoan ngoãn dễ thương. Lại còn là sinh viên đại học nữa chứ. Anh nguỵ tạo giỏi lắm, giỏi lắm, dám lừa tôi mấy năm trời.”
An nghiến răng nghiến lợi.
“Thảo nào... thảo nào, hoá ra lần nào anh cũng tính kế để tôi nhảy vào. Sao tôi không phát hiện ông xã mình lại có nhiều thời gian rảnh đến thế chứ.”
Trung lắp ba lắp bắp không cãi được gì, hắn thật sự luống cuống, vội vàng chủ động chạy đến ôm chặt lấy người. Không ngờ bị An đẩy mạnh ra.
“Tôi không cố ý lừa em... anh chỉ...” An không thèm nghe hắn nói.
Cứ nghĩ đến những lời mình nói trong mấy năm nay An muốn điên lên, cậu đẩy hắn ra mặc thương thế trên người mà đi thẳng ra cửa.
“An. Em nghe tôi nói đã...”
Lần này đến lượt An giận Trung thật lâu thật lâu, còn làm sao để dỗ dành thì kệ hắn đi. Nhưng như thế mới là cuộc sống chứ, có giận hờn, có đau buồn, có vui sướng, có hạnh phúc nhưng quan trọng họ luôn luôn ở bên nhau để vẽ ra tương lai của riêng bọn họ, thế là đủ.
Hoàn.
“