Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 61: Chương 61: Phiên ngoại - Lãng du 2




An nhíu mày, tim đập mạnh, cậu nuốt nước bọt nghĩ đến muôn vàn khả năng, nhưng lại lập tức phủ định, cậu không tin bất cứ khả năng nào cả.

Đang ngẩn ngơ thì cậu thấy hai người kia đứng lên. An sợ quá vội vàng chạy đi.

Đến khi An nấp vào bên cạnh tường, cậu mới thấy mình thật ngớ ngẩn, tại sao mình phải trốn chứ? Rõ ràng là cậu đã kết hôn với Trung hơn bốn năm rồi cơ mà.

Hai người đã có một tờ giấy ràng buộc về mặt pháp luật, là hai người quan trọng nhất của nhau.

An bình tĩnh lại, tin tưởng Trung sẽ không làm điều gì có lỗi với mình.

Nghĩ như vậy, nhưng khi thấy hai người kia cười nói, An vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bắt lấy của họ.

Nếu ánh mắt có thể hoá thành thực thể, chắc tay của anh ta đã bị đốt cháy rồi.

Trung đang tạm biệt đối tác thì thấy rợn rợn ở sau lưng, hắn nghi ngờ quay đầu lại, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.

Sau khi Trung quay lại công ty, An đợi thức ăn đến rồi mới thong thả đi vào. Mấy cô bé lễ tân xinh đẹp còn cười niềm nở với An.

“Chào anh An, lâu lắm mới thấy anh đến công ty. Anh mang đồ đến cho giám đốc ạ? Giám đốc cũng vừa ra ngoài về đấy.”

“Hừ, Không đến thì giám đốc của các cô cũng bị người câu đi mất.” An nghĩ trong đầu vậy nhưng bên ngoài lại tươi cười xã giao với cô lễ tân.

“Vậy tôi lên trên đã, chào mọi người nhé.”

“Vâng, chào anh.”

An lấy lại bình tĩnh rồi mới đi lên, lúc mở cửa phòng thấy Trung đang chăm chú làm việc.

Thật sự Trung cực kỳ bất ngờ với lần tập kích bất ngờ này của An, hắn đang định tươi cười đứng lên, bỗng nhớ đến cái gì lập tức lạnh mặt.

“Em đến đây làm gì?”

An không ngờ Trung lại nặng lời với mình, thế mà lúc nãy còn cười cười nói nói với người kia, cậu mím môi, cố nghĩ đến việc mình tới đây là để làm lành chứ không phải gây sự, cậu hít một hơi, nhỏ nhẹ nói.

“Em... em mang cơm đến cho anh.”

Trung nhìn thấy bộ dạng ấm ức của An thì lòng mềm nhũn, bao nhiêu công sức giả vờ tan thành mây khói, nhưng mà hắn vẫn cố gắng cứng rắn.

“Vậy để đây đi, tí nữa tôi ăn.”

An nhìn thấy vậy thì hốt hoảng thật sự, chẳng lẽ hắn ghét mình thật rồi?

Nghĩ đến một màn vừa xong nhìn thấy, cậu càng cảm thấy nguy cơ, vội vàng tiến đến.

“Cũng trưa rồi. Anh nghỉ tay ăn cơm đi đã.”

Thấy An dường như sắp mếu đến nơi, Trung đặt bút xuống nói. “Vậy cũng được, vào đây đi rửa tay rồi cùng ăn cơm.”

An ngoan ngoãn nghe lời đi rửa tay, suốt một bữa ăn không ai nói câu nào, không khí căng thẳng đến cực điểm. Đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Trung không mặn không nhạt nói:

“Vào đi.”

Người đến là thư ký của Trung, cậu này cũng làm việc ở đây được bốn năm rồi, từ dạo Lan bị bắt đến giờ cậu ta lập tức vào thay thế.

Thư ký bước vào nhìn rõ không khí căng thẳng trong phòng, cậu hơi rụt người lại, nói thật nhanh.

“Có tài liệu cần anh ký gấp.”

Trung gật đầu, lau miệng lau tay sạch sẽ rồi đứng lên cầm lấy tài liệu thong thả đọc.

An ngồi một chỗ nhìn thức ăn mới vơi có một phần ba mà buồn nẫu ruột, tay cầm đũa gẩy gẩy thức ăn.

Trung ký xong tài liệu rồi cũng không quay lại bàn ăn, hắn tiếp tục vùi đầu vào tài liệu không để ý tới bên này. An ăn không vào, tủi thân dọn dẹp đem đồ bỏ thùng rác.

Dọn dẹp xong xuôi, An chẳng có cớ gì để ở lại nữa, cứ ngồi đực mặt trên sô pha bằng da dùng để tiếp khách.

Phòng Trung cũng không rộng lắm nhưng có một căn phòng nhỏ để một cái giường bên trong, bình thường mỗi khi ăn trưa xong hắn hay vào đó ngủ, nhưng còn hôm nay vì cố ý bơ An mà hắn ngồi luôn vào phòng làm việc, nhưng mắt thì vẫn len lén nhìn sang bên.

An ngồi một mình trên ghế, cầm điện thoại nghịch, đầu cúi xuống không rõ biểu tình.

Thấy thế Trung lại hơi gấp gáp. Chẳng lẽ cậu bình tĩnh vậy?

An thật ra không bình tĩnh chút nào, cậu không biết làm gì tiếp theo cả. Công ty thì đến rồi, cơm cũng ăn xong rồi, chẳng lẽ ngồi nhìn nhau.

Trung đang len lén nhìn bỗng nhiên điện thoại kêu 'tinh' một cái làm hắn giật bắn mình. Thấy An hoài nghi nhìn về phía này, hắn điềm nhiên liếc màn hình, khoé môi giật giật. Sau đó cầm lấy điện thoại.

An lại cúi đầu tiếp tục nhắn tin.

[LeeAn]: Bạn giúp mình đi, mình đến công ty rồi nhưng không biết làm thế nào, anh ấy trưng cái mặt thối đối diện mình, cứ như ghét bỏ mình lắm.

[LeeAn]: Hay mình đi về đây.

[Lãng du]: Đừng.

[LeeAn]:???

[Lãng du]: Bạn nghĩ coi, bây giờ bạn về công sức sẽ uổng phí, bạn hãy nhào lên, mình đảm bảo ông xã cậu sẽ không lạnh lùng được ba giây.

[LeeAn]:...

[LeeAn]: Thật không?

[Lãng du]: Thật như vàng bốn số chín.

[LeeAn]: Được. Mình tin bạn.

[Lãng du]: Cố lên.

[LeeAn]: Ok.

An cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại một lúc rồi cẩn thận tắt máy đi, khoá màn hình lại, sau đó đứng lên.

Trung lúc này cũng nhanh chóng buông điện thoại, hắn nhìn thấy An từ từ tiến tới phòng ngủ, lúc đến cửa cậu ngoái đầu lại nhìn hắn.

“Em đi nghỉ trưa một chút.”

Trong mắt xẹt qua một mạt thất vọng, Trung đáp. “Được, vậy em đi đi.”

An vào nhà vệ sinh, cầm lấy tuýp thuốc bôi trơn vừa mua được ở siêu thị rồi chăm chú nhìn, cuối cùng cắn răng tự tẩy rửa cho mình.

Lúc cậu đi ra ngoài cả người đỏ ửng, mái tóc mềm mại rũ xuống. Vì không có đồ nên cậu đành mặc lại bộ quần áo cũ đi ra ngoài.

Cửa vừa mở Trung đã nhìn thấy cảnh đó, hô hấp như cứng lại, tim đập thình thịch, hắn cố làm bộ thanh cao.

“Sao không ngủ trưa à?”

An không nói gì, cắn răng tiến tới đẩy ghế ra xa rồi cắn răng ngồi vào lòng Trung, tay quàng qua cổ, đang hiến môi thơm lên cho hắn.

Trung nào có chịu nổi, chủ động ngậm lấy đôi môi phớt hồng rồi tham lam liếm cắn, đôi tay không kiềm chế được mà với vào bóp lấy eo An.

Sau một nụ hôn dài, Trung đẩy An ra, thở hổn hển, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết.

“Tôi đang làm việc, em ra kia đi.”

Nhìn ánh mắt vô tội của An như sắp khóc, Trung cuống lên, đang định ôm người lại dỗ thì An bỗng nhảy xuống, ngồi xổm dưới đất, bàn tay sờ soạng đũng quần Trung.

Trung bất ngờ quá ngồi đơ ra, An nhanh nhẹn dùng hai ba động tác là cởi được hết khoá quần, dùng mặt dụi vào thứ đã gần như cứng lên.

Trung gắng sức đẩy đầu An ra, cuối cùng nhìn thấy đôi mắt ngập nước lại mềm lòng, mặc cho An kéo quần lót hắn xuống.

Hung khí dữ tợn đã ngỏng lên đập vào mặt An, một ít dịch trong suốt văng ra rớt lên má trông khá gợi tình. An dùng cả hai tay cầm lấy vật thể nóng hổi mà tuốt lên tuốt xuống.

Đầu lưỡi liếm vòng quanh phần đỉnh vang lên tiếng nhóp nhép. Trung sướng đến mức không thể khống chế được cơn hứng tình trong người, bàn tay xoa nắn gáy An.

“A... đúng rồi, giỏi lắm.”

Giờ này là giờ nghỉ trưa, bình thường sẽ không có ai dại dột mà vào phòng lúc này, nhưng mà hôm nay định sẵn đã là một ngày sóng gió. Tiếng đập cửa liên tiếp vang lên.

Trung nghi hoặc, cúi xuống bảo An nhả ra, nhưng An hôm nay ương ngạnh không chịu nhả, đã thế còn càng nuốt sâu vào.

“Shh...” Trung không có cách nào khác đành đẩy An lùi sát vào gầm bàn, Ghế của hắn cũng vừa đủ che giấu những chuyện mờ ám bên dưới.

“Vào đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.