CHƯƠNG 7 : VỀ TRANG
Mấy ngày sau, Tống Quân Chu quay về Mai Tích sơn trang. Tần Nhạn Lâu thoắt cái nhảy xuống ngựa, bước tới chỗ con tuấn mã của Tống Quân Chu, đỡ cái tên lười chảy thây đến mức không muốn xuống ngựa kia xuống đất, rồi nhẹ nhàng phủi bụi đường trên người y : “Đến rồi.”
Tống Quân Chu gật đầu một cái rồi cất bước vào trong. Đây không phải là lần đầu tiên Tần Nhạn Lâu đến nơi này, cho nên người hầu trong trang đã chuẩn bị trước phòng ngủ cho hắn, sắp đồ cho hắn rửa mặt. Giờ phút này, hai người cũng chẳng có tâm trạng , mà lập tức chạy thẳng đến lầu của Tống Quân Chu.
Tống Từ đã sớm thu dọn phòng đợi Tống Quân Chu quay lại. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của hai người, nó vui mừng đầy mặt, chạy tới, lấy lòng bằng cách dâng khăn ướt và nước trà, “Công tử, cậu về rồi!”
“Ừ.” Tống Quân Chu nhận trà, hai người Tống Quân Chu cùng liếc nhau. Y cúi đầu ngửi hương trà, lại uống một hớp, khẽ nhăn mày, “Trà này mùi không phải lắm.”
“Mùi không phải?” Tống Từ sợ đến mức suýt thì nhảy lên, “Chẳng lẽ trà hỏng? Công tử, để em giúp cậu đổi chén khác.”
“Không phải thế…” Tống Quân Chu vừa phủ nhận, Tần Nhạn Lâu đã chớp lấy mà mở miệng, ngươi muốn nói trà này không giống vị trà ngươi uống trước khi đi ngày hôm trước?”
“Không tệ!” Tống Quân Chu tặng cho hắn một cái gật đầu tán thưởng, “Không phải mùi ngày đó.”
Tần Nhạn Lâu nhíu mày, quay đầu nhìn sang Tống Từ, “Trà ngươi đưa cho công tử có bao giờ đổi không?”
Tống Từ bị hai người đẩy vào sương mù, gãi đầu xấu hổ nói, “Ngày đó công tử uống trà nói mùi không phải, tiểu nhân đã xử lý hết chúng rồi. Nhưng mà công tử, trà kia bị làm sao vậy?”
Tống Quân Chu không trả lời câu hỏi của nó, trong đáy mắt không biết là giận hay bất đắc dĩ nữa nhìn Tống Từ một cái, nhét cái chén vào tay nó, phất phất tay, “Ài, tốn thời gian quá. Thôi, ta đi nghỉ đây, Tiểu Diễm lâu tùy ý ngươi.”
Tần Nhạn Lâu không đi mà kéo Tống Quân Chu lại, quay sang hỏi Tống Từ, “Ngoài trà ra những thứ khác ngươi đều xử lý rồi? Không còn để lại chút gì sao?”
Tống Từ nuốt nước miếng, cứng người gật đầu, “Đều, đều xử cả…”
Thứ trà có vấn đề không còn chút dư, lần này, đầu mối đã bị gãy rồi.
Tần Nhạn Lâu cũng bất đắc dĩ, liếc nhìn Tống Quân Chu, nói lời tạm biệt rồi đi về hướng khách phòng. Tống Quân Chu cũng mệt mỏi vẫy tay chào.
Nhưng mà, một câu của Tống Từ đã kéo cả hai người lại.
“Công tử, tiểu nhân còn lời muốn nói.”
“Chuyện gì nữa? Không thể đợi ta dậy rồi nói à, ta có chạy được đâu.” Tống Quân Chu oán trách, nhưng quay đầu lại, chờ Tống Từ nói nốt. Thằng nhỏ biết tính Tống Quân Chu, cười hê hê hai tiếng, liếc nhìn xung quanh rồi mới tiến đến nói nhỏ vào tai y mấy câu.
Chốc lát, vẻ buồn ngủ của Tống Quân Chu mất sạch, trong mắt nổi lên nét kì quái.
Phất tay cho Tống Từ đi, Tống Quân Chu nói lại cho Tần Nhạn Lâu rõ.
“Hôm nay sơn trang lại có một vụ án mạng.”
“Lại?” Tần Nhạn Lâu cau mày, “Sao nói ‘lại’”?
Tống Quân Chu giờ mới kể ngày trước khi y rời đi, nhờ tin do ngỗ tác báo lại, mà kể tiếp, “Ngày ấy ta cũng không để tâm chuyện này lắm, nhưng hôm nay thấy lại, chuyện này cũng không đơn giản đâu. Bởi người chết hôm nay là tiểu tư của đại ca ta, Tống Tỉnh.”
“Nguyên nhân cái chết?”
“Đột tử.” Tống Quân Chu cong môi, “Có ý đấy. Đi thôi, chúng ta đi xem thử, đến tột cùng thì sơn trang ta đã chọc phải ai, mà khiến hai ba gã tiểu tư chết thế này.”
Tần Nhạn Lâu gật đầu, cùng đi với y.
Đợi đến lúc Tống Quân Chu đến được phòng nạn nhân thì ngỗ tác đã nghiệm thi xong, những thủ hạ khác đang điều tra tình huống. Tống Quân Chu nhìn sang Tống Vũ Văn vẫn lạnh lùng nhìn từ nãy giờ —— cũng tức đại ca y, lên tiếng chào hỏi vài câu tượng trưng. Tống Vũ là con cả của chính thê, không thân thiết lắm với đứa con riêng là Quân Chu đây, hai người gặp mặt cũng làm như kẻ xa lạ không quen biết.
Tống Vũ Văn hờ hững nhìn xác chết của Tống Tỉnh, khai báo vài tiếng với ngỗ tác rồi xoay người rời đi.
Tống Quân Chu nhìn theo bóng lưng gã, dường như có điều gì suy nghĩ.
“Quân Chu?” Tần Nhạn Lâu chen vào một tiếng, Tống Quân Chu thu lại đường nhìn, quay đầu sang ngỗ tác.
“Nguyên nhân Tống Tỉnh chết là gì? Trước có triệu chứng gì không?”
Y hỏi liền mấy câu, nhưng đây đều là vấn đề đã được điều tra, nên người nọ nói hết chỗ phát hiện của mình với y.
Thì ra Tống Tỉnh này cũng chết không rõ nguyên nhân như gã tiểu tư trước. Nghe nói mười ngày trước, tâm trạng và tinh thần của gã khá tốt, nhưng mười ngày sau đó thì lại như thành người khác, xuất hiện biểu hiện hoảng hốt. Nhưng khác với gã tiểu tư trước là gã không có vẻ gì là bàng hoàng cả.
Tống Quân Chu im lặng, y không cho rằng cái chết của Tống Tỉnh là bình thường. Y có dự cảm, tất cả mọi chuyện này đều có liên quan với nhau.
“Cần tiếp tục điều tra không?” Tần Nhạn Lâu mặc dù hỏi vậy, nhưng hắn biết nhất định Tống Quân Chu phải tìm bằng được câu trả lời.
“Ngươi cứ nói tiếp đi?” Tống Quân Chu cười nhìn hắn, lại tiếp tục cúi đầu hỏi ngỗ tác mấy câu, đến khi không moi ra đầu mối liên quan đến cái chết của Tống Tỉnh nào nữa mới nói “Đi, chúng ta đến phòng Tống Tỉnh điều tra.”
Hai người vừa vào đến phòng, cái mũi thính nhạy của Tống Quân Chu lại phát huy tác dụng.
“Lại mùi thuốc mê!” Tống Quân Chu thở dài, “Trời ơi, còn ngửi thứ mùi này thêm nữa thì mũi ta cũng hỏng mất!” Ngoài miệng thì oán trách, nhưng y cũng không chậm trễ, lần theo khứu giác tìm được chút bột thuốc mê tại bình trà trên bàn.
Tống Quân Chu nhấc bình lên ngửi, quả nhiên thuốc được hòa vào nước trà, có vẻ như Tống Tỉnh đã hòa bột vào nước, sau đó uống hết sạch. Sau y, Tần Nhạn Lâu cũng tìm được trong tủ giấu một bình thuốc bột chưa dùng, sau khi Tống Quân Chu xem thì xác định đây cũng là thuốc mê.
Lúc này có tiếng bước chân từ xa vọng lại, chốc lát đã có người đứng trước cửa phòng Tống Tỉnh.
“Quân Chu, con về rồi.” Tống Quân Chu nghe tiếng quay lại, thấy người tới thì vui vẻ ra đón, “Gia gia!” Đây là ông nội Tống Quân Chu, tức trang chủ Tống Hữu Thiên.
“Về là tốt rồi.” Tống Hữu Thiên thường ngày lạnh lùng, nhưng khi thấy Tống Quân Chu lại biến thành nhu hòa. Ông xoa đầu y cười hiền lành.
“Con ra ngoài lâu như vậy, cũng không chào hỏi gì, không sợ ông… Hử?”
Ánh mắt Tống Hữu Thiên dừng trên tay Tống Quân Chu, “Trên tay con là cái gì?”
“Không có gì…” Tống Quân Chu đưa tay ra sau giấu theo bản năng, lại bị Tống Hữu Thiên bắt được.
“Gia gia!”
Tống Hữu Thiên nhăn mày, mở nắp bình ra xem, sắc mặt thay đổi rõ rệt, trầm giọng hỏi, “Thứ này từ đâu tới?”