CHƯƠNG 6 : TỬ KIM
Nhiều ngày sau, hai người đến Tử Kim Đường ở Nghiệp Thành.
Tống Quân Chu dừng ngựa, ném dây cương cho Tần Nhạn Lâu, rồi nghênh ngang phe phẩy quạt đi về phía trước.
“Ngươi đi đâu vậy ?” Tần Nhạn Lâu ngờ vực chỉ khách *** trước mặt, “Khách *** chỗ này, ngươi không mệt sao, còn muốn chạy đi đâu nữa ?”
“Mệt ?” Tống Quân Chu cứ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ôm bụng cười nghiêng ngả : “Gối ngọc còn chưa được nằm lên, làm sao mà mệt cho được.”
“Gối ngọc ?” Tần Nhạn Lâu híp mắt, đột nhiên hiểu ra “Ngươi định đi thật hả?”
“Đương nhiên là thật, chẳng nhẽ là giả à !” Tống Quân hu xoay người, phất tay một cái rồi bỏ đi, “Đi nhé.”
Tần Nhạn Lâu mất bình tĩnh, ném luôn cương ngựa cho tiểu nhị kèm mấy đồng bạc vụn, vội vàng chạy theo Tống Quân Chu : “Ngươi đi ta cũng đi.”
Tống Quân Chu liếc hắn một cái, cười mà như không.
Nhắc đến nơi gối ngọc, ắt chỉ chốn lầu hoa. Tống Quân Chu ngó bên trái, lại liếc bên phải, chọn kĩ viện gần Tử Kim Đường nhất, đi vào. Y ném ra một xấp ngân phiếu, chỉ rõ muốn ba cô nương đẹp nhất ở đây. Tú bà bưng ngân phiếu cười không ngừng, những nếp nhăn dãn ra trên khuôn mặt đầy son phấn. Bà ta liên tục gọi tên các cô nương, kêu hai vị đại gia mau lên lầu.
Tống Quân Chu chọn lấy hai cô xinh đẹp nhất, một phải một trái, lại đẩy một cô gái nữa tới chỗ Tần Nhạn Lâu : “Đây, thưởng cho ngươi một nhé.”
Sắc mặt Tần Nhạn Lâu tối sầm, đẩy người phụ nữ đang quấn lấy mình ra, lên lầu với Tống Quân Chu. Tống Quân Chu tuy nhìn qua tưởng là dạng trăng gió phong lưu, song rất thủy chung một dạ với hắn. Nếu không phải còn có mục đích, thì y chắc chắn sẽ không tới mấy chốn lầu xanh thế này.
Quả nhiên, sau thời gian khoảng ba chung trà, Tống Quân Chu ôm đã ôm đủ, mà dụ dỗ cũng dụ dỗ đủ rồi, liền lấy một tập ngân phiếu từ trong ngực ra đặt trên bàn, cầm kim phiến trỏ nhẹ lên mũi một cô gái : “Hôm nay đại gia cao hứng, muốn hỏi các cô vài vấn đề, ai trả lời tốt nhất, thì ngân phiếu trên bàn thuộc về người đó.”
Các hoa nương trố mắt nhìn nhau, xem đi, là ngân phiếu mười vạn lượng, góp vài câu lại được lợi lộc lớn như vậy. Thế nên, ba vị mỹ nhân liền nở nụ cười mê hoặc thiên hoa, mở lời nói trước, hỏi Tống Quân Chu muốn nghe chuyện gì. Mà vấn đề của y lại hết sức đơn giản, hoàn toàn không đáng giá tới mười vạn lượng : “Gia hỏi các cô, Đường chủ Tử Kim Đường thích nhất thứ đồ gì?”
“Hắn thích uống trà ! “
“Hắn thích kim khí !”
Kim khí : Đồ làm bằng vàng
“Hắn thích nhẫn !”
Ba người ba câu trả lời hoàn toàn khác nhau. Tống Quân Chu ngó Tần Nhạn Lâu một cái, rồi cười tủm tỉm vắt hai chân, phe phẩy kim phiến : “Các cô trả lời chẳng giống nhau gì cả, bảo ta phải tin ai bây giờ ? “
Mấy cô nương sắc mặt cứng nhắc, vội vã liếc mắt nhìn nhau, một người có vẻ dũng cảm nhất lên tiếng : “Gia, những lời tôi nói đều là sự thật, Đường chủ rất thích uống trà, mỗi lần tới nơi này, đều đổi một loại trà khác nhau…”
“Thôi đi, hắn thích kim khí nhất, mỗi lần đến trên tay hắn lại là một món kim khí khác nhau.”
“Không phải, rõ ràng là nhẫn mà, mỗi lần hắn đến, ta đều quan sát rất kĩ, không lần nào mang nhẫn giống trước cả !”
Mấy vị cô nương tranh luận rùm beng, sau đó càng cãi càng hăng, vì một tấm ngân phiếu mà cũng đỏ hết mặt mày, suýt nữa còn động tay động chân. Mãi cho đến khi ai đó kêu lên : “Bị lừa rồi, không thấy tên công tử kia đâu nữa !”, ba người mới nhận ra rằng , cả Tống Quân Chu và Tần Nhạn Lâu đều đã biến mất, mà tấm ngân phiếu kia thì đến cái bóng còn chẳng thấy được.
“Ta nói này, ngươi lại định bày trò gì vậy ? ” Tần Nhạn Lâu vừa hỏi vừa cười tủm tỉm ném Tống Quân Chu vào sương phòng, hỏa tốc lột áo khoác dính phấn của y ra, ngửi thử, phát hiện ra mùi hương vẫn chưa bay đi, liền gọi tiểu nhị mang dục bồn tới, phải để Tống Quân Chu rửa sạch, rửa cho sạch.
Tống Quân Chu ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ, nhàn nhã vỗ vỗ lòng bàn tay, ” Ngươi xem, chúng ta và Tử Kim đường Đường chủ không quen không biết, chúng ta mà đến thì cũng phải có chút quà ra mắt chứ, nếu không có thằng ngu nào chịu nói lộ tin tức cho chúng ta.”
“Vậy ngươi định tặng hắn cái gì ? ” Tần Nhạn Lâu vòng ra sau lưng Tống Quan Chu, tháo phát quan trên đầu y ra, nhẹ nhàng chải sơ mái tóc dài.
“Ta đã nghĩ xong rồi, nhưng mà cần có thời gian, tiểu Diễm Lâu “, Tống Quân Chu lấy giấy bút ra, vung cây bút trong tay, vẽ một đồ vật, bên cạnh cũng ghi thêm chất liệu và cách dùng., “Này, lúc ta tắm rửa, ngươi mang thứ này đến tiệm vàng lớn nhất, bảo bọn họ nhanh chế tác cho tốt.”
Tần Nhạn Lâu nhận lấy tờ giấy, nhìn bức vẽ, lát sau nở nụ cười.
Hai ngày sau, hai người mang theo thứ đồ nọ đến tìm đường Chủ Tử Kim Đường. Xuân Phong Lâu chủ Tần Nhạn Lâu trên giang hồ nức tiếng gần xa, đường chủ Tử Kim Đường nào dám chậm trễ, vội tự mình ra nghênh đón. Tần Nhạn Lâu nói rõ mục đích của mình, lại đưa vật kia lên, để bày tỏ thành ý. Đường chủ Tử Kim Đường nhìn thấy lễ vật, khuôn mặt đăm đăm nghiêm cẩn cũng lộ ra chút vui vẻ. Quà ra mắt của Tần chủ là một bộ bao tay nạm vàng, thoảng hương trà thơm nhàn nhạt. Trên mỗi ngón tay lại gắn thêm một chiếc nhẫn vàng mỏng bảo vệ ngón tay.
“Đường chủ hay chế chế tạo hỏa dược, vật này sẽ bảo vệ ngài không bị thương.” Tần Nhạn Lâu quay sang gật đầu với Tống Quân Chu, có ý cảm ơn y. Tống Quân Chu kiêu ngạo hếch cằm, trông vô cùng huênh hoang đắc ý.
Đường chủ Tử Kim đường liên tục cảm tạ, cũng không quên mời hai người dùng trà. Tần Nhạn Lâu không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề. Không ngờ, câu trả lời của Đường Chủ lại khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
“Cái gì, Tử Kim Đường của ta làm gì có người nào tên là Hoa Vân ?”
Tống Quân Chu trợn to mắt nhìn Tử Kim Đường chủ, “Trừ Tử Kim đường của ngài ra thì còn ai có Hỏa lôi đạn nữa ?”
“Hỏa lôi đạn của chúng ta là vật đặc biệt, chỉ người có địa vị nhất định mới được sở hữu, tất cả những người này mấy hôm nay đều ở trong nội đường, không ai xuất ngoại ra ngoài cả. Chỉ có Kim Ô mới bỏ trốn vài ngày trước là có thể đem theo Hỏa lôi đạn.” Đường chủ hồi đáp.
“Kim Ô đó trông như thế nào ?”
Tống Quân Chu vừa dứt lời, Tử Kim Đường chủ biết có chuyện kì hoặc, bèn vội vàng sai người mang tranh vẽ Kim Ô lên. Tần Nhàn Lâu xem xong cũng ngẩn người, quay sang nhìn Tống Quân Chu, tranh này giống y đúc chân dung người bị hại, thì ra nạn nhận chính là Kim Ô.
“Tại sao Kim Ô lại chạy trốn ? Mà Đường chủ không có ý định đuổi bắt gã sao?”
Đường Chủ thở dài, trả lời : “Thời gian trước Kim Ô phản đối việc dùng hỏa dược giết người, muốn thoát ly khỏi Tử Kim Đường. Người của ta đuổi theo hắn, nhưng khi đến phụ cận trấn Thập Lý, thì bị tập kích, toàn bộ tán mạng trong tay kẻ khác, chuyện này đến đây không giải quyết được gì nữa.”
Tần Nhạn Lâu, trầm giọng hỏi : “Vậy trừ Kim Ô ra, còn kẻ nào bỏ trốn nữa không?”
“Còn có tên sai vặt của Kim Ô nữa, đến nay cũng giống Kim Ô không rõ tung tích.”
Lúc này Tần Nhạn Lâu mới nói cho Tử Kim đường chủ về cái chết của Kim Ô, còn hỏi trước khi hắn bỏ trốn có biểu hiện nào khác thường không, có tiếp xúc với người nào khác không, Đường chủ đều đáp không có.
Chuyện càng ngày càng ly kì, Tống Quân Chu và tần Nhạn Lâu liếc mắt nhìn nhau, quyết định tới phòng Kim Ô và gã sai vặt tìm đầu mối. Vào phòng Kim Ô, hai người tìm xung quanh một lượt nhưng không thấy bất kỳ manh mối nào. Vì vậy hai người đành thôi, chuyển hướng qua phòng tên sai vặt. Vừa vào phòng hắn ta, Tống Quân Chu đã nhăn mày, phất tay : “Có mùi gì, là lạ.”
Tần Nhạn Lâu bên cạnh hỏi : “Ngươi ngửi thấy mùi gì thế ?” Lỗ mũi Tống Quân Chu rất nhạy, mùi hương này chỉ có mình hắn ngửi được.
“Không rõ là mùi gì, nhưng hình như hơi quen thuộc.” Tống Quân Chu khịt khịt mũi, men theo trí nhớ tìm lại mùi đó trong quá khứ, chỉ trong chốc lát, y dựa vào khứu giác tìm ra một cơ quan mật trong phòng. Tần Nhạn Lâu thấy trong cơ quan có không ít mặt nạ da người cùng với một mảnh “tứ quý thường thanh”
“Lại là ‘tứ quý thường thanh’.”, Tống Quân Chu khá là bàng quan với chuyện này, y nhíu mày, tiến lại nhìn dòng chữ đàn dần hiện lên : “tương 、 tựa như 、 trước, chẳng có ý nghĩa gì. Hê….ngửi thử xem, đây chính là mùi hương ta ngửi thấy lúc nãy, kì lạ thật, rõ ràng là đã gặp ở đâu rồi.”
Tần Nhạn Lâu ném “tứ quý thường thanh” cho y, quay đầu tiếp tục nghiên cứu mấy thứ trong cơ quan mật, vô tình phát hiện ra một lọ thuốc rất nhỏ. Hắn ngưng thần, mở bình dược ra, còn chưa kịp ngửi thấy gì thì Tống Quân Chu đã đưa tay chụp mất.
“Đúng rồi, chính là mùi này !” Tống Quân Chu phất tay ngửi ngửi, “Vừa rồi ta ngửi thấy mùi này này.”
Tần Nhạn Lâu nhìn Đường chủ hỏi : ” Đường chủ, xin hỏi đây là vật gì ?”
Đường chủ nhìn thử, lắc đầu nói không biết. Vốn tưởng rằng đầu mối đã bị gãy khúc này, thì Tống Quân Chu đột nhiên vỗ tay một cái : “A, ta nhớ rồi, lúc uống trà ở sơn trang, ta đã từng ngửi thấy !” Hóa ra đây chính là hương trà thơm kì lạ mà Tống Từ cho y uống.
“Vậy chúng ta trở về trang thôi, còn cái này ta sẽ phái thủ hạ đi thăm dò.”
“Được, việc này không thể chậm trễ, mau đi thôi !”
Hai người cáo biệt Đường chủ, vội vã rời đi. Trở về khách ***, Tần Nhạn Lâu giao dược liệu cổ quái kia cho thuộc hạ. Mấy ngày sau, hắn lấy được câu trả lời chắc chắn rằng, thuốc này tên Mê Huyễn, nghe nói do nhân vật bí ẩn “Quỷ thủ thần y ” trên giang hồ chế ra mấy chục năm trước. Người dùng thuốc này sẽ sinh ra ảo giác cực mạnh, vẻ mặt hoảng hốt. Hơn nữa ,vết máu kì dị trên người Ngôn Nhị có chứa chất này. Nguyên nhân có lẽ là do Kim Ô trước khi chết đã dùng lượng lớn Mê Huyễn, thuốc ngấm vào máu gây đổi màu huyết dịch.
Báo tin này cho Tống Quân Chu, sắc mặt âm trầm của hai người càng thêm đáng sợ. Vội vàng thúc ngựa giơ roi, thân ảnh cả hai tăng nhanh tốc độ, quay về sơn trang Mai Tích.