Một Thùng Giang Hồ

Chương 5: Chương 5:  Vũ Đao




CHƯƠNG 5 :  VŨ ĐAO

Bốn người vào nhà Ngôn Nhị. Tần Nhạn Lâu đi trước thấy trên tường có treo một cây cung, hắn bèn cầm lên xem, hỏi : “Cây cung này hắn hay mang theo à, có thường dùng tới không ?”

“ây, cây cung này hả, lúc ra ngoài đi săn, Ngôn Nhị đều mang theo bên mình, nhưng chúng tôi thường tách ra săn riêng, nên cũng không biết cậu ta có thường dùng nó hay không . Sau khi Ngôn Nhị chết, bọn tôi không biết xử lý di vật thế nào cho phải, đành để nó ở chỗ cũ.”

“Ngôn Nhị trước kia cũng ở trong trấn Thập Lý à?” Tần  Nhạn Lâu tiếp tục hỏi.

Hải Tứ nhíu mày :”Không phải, hình như là từ mấy năm trước mới tới thị trấn. Cụ thể là năm nào thì tôi cũng không nhớ, Giang Tam, cậu có nhớ không ?”

Giang Tam cũng lắc đầu không nhớ.

“Vậy hai người có biết hắn từ đâu tới không ?”

Hải Tứ và Giang Tam cùng lắc đầu, chứng tỏ không biết.

“Tiểu Diễm Lâu, sao vậy ? Sao lại quan tâm tới lai lịch của thợ săn thế, chẳng nhẽ ngươi phát hiện ra điều gì trên thi thể sao?” Tống Quân Chu gõ quạt vào ngực Tần Nhạn Lâu, tươi cười híp mắt hỏi.

“Có phát hiện ra vài điều.” Tần Nhạn Lâu không trả lời Tống Quân Chu ngay, “Nhưng ta không chắc lắm, vẫn nên xem qua một chút.”

Vì thế, hắn đi dọc nhà Ngôn Nhị, mỗi mảnh đất đều dẫm mạnh lên, rồi gõ tay lên mặt tường. Ước chừng một nén nhang sau, hắn bước tới góc phòng bên trái, đẩy nội lực vào lòng bàn tay rồi vỗ một chưởng, lập tức bùn đất văng tung tóe, loáng thoáng lộ ra một chiếc hộp đen chôn ở dưới chân tường. Hắn lấy chiếc hộp lên, mở ra nhìn, thấy bên trong là một thanh đao nhọn hình dáng đặc biệt. Đao chưa ra khỏi vỏ đã triển lộ phong mang, kỳ thế bất phàm.

“Đao tốt ! ” Tốn Quân Chu rút thanh đao ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người, ánh sáng lấp lánh trên thân đao chiếu sáng rực rỡ cả một góc nhà. Y lăn lộn giang hồ nhiều năm, có thể khẳng định đao này, tất không phải thứ một thợ săn bình thường có thể có.

“Ngươi nghi ngờ Ngôn Nhị là người trong giang hồ ?”

“Đúng.” Tần Nhạn Lâu đáp, “Ta phát hiện hổ khâu trên tay phải Ngôn Nhị có nhiều vết chai dày, mà theo lẽ thường, người hay dùng cung đáng lý phải có chai ở phần đầu ngón tay. Cho nên ta đoán, Ngôn Nhị không thể là một thơ săn bình thường, thậm chí có thể thuộc hàng cao thủ võ công. Nếu Ngôn Nhị thật sự là một cao thủ, thì việc phải tốn đến nửa canh giờ để giết anh ta rồi sau đó mới xử lí người bị hại, cũng không phải chuyện gì khó hiểu. Hơn nữa, ta còn phát hiện ra mấy chỗ khả khi trên người Ngôn nhị. Thứ nhất, bắp đùi bên trái dính vết máu nạn nhân, màu sắc rất khác so với màu máu thông thường, có lẽ đã gặp phải một tạp chất gì đấy làm biến đổi màu. Thứ hai, ta tìm thấy trên người anh ta một thứ…” , một vật nhỏ hiện ra trên tay hắn. Tống Quân Chu nhìn kỹ, lại là một mảnh “Tứ quý thường thanh”.

Hổ khẩu : chỗ trũng giữa ngón cái và ngón trỏ

Đồng tử Tống Quân Chu hơi co lại, y vội vàng bảo Hải Tứ đem bình trà nóng tới, hấp hơi trên mảnh “Tứ quý thường thanh”. Trong chốc lát, thấy trên mảnh lá hiện lên dòng chữ  : tâm 、 ấn 、 từ.

“Từ bây giờ, bắt đầu thú vị rồi đấy !” Tống Quân Chu thấp giọng, vui vẻ mỉm cười, “Nam thi không đầu không thấy bóng dáng, mà Ngôn Nhị ẩn cư Trấn thập Lý lại là cao thủ võ lâm, rốt cuộc hai người này có quan hệ gì? Tiểu Diễm Lâu, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”

“Còn tính gì nữa ?”, Tần Nhạn Lâu liếc y, “Đương nhiên là đến Tử Kim Đường.”

“Ha ha, ta cũng có ý đó !” Tống Quân Chu chen ngang, “Nhưng mà hay là chúng ta tranh thủ làm vài chuyện ‘vui vẻ’ chút đi , việc kia cứ để sau !”

“Chuyện ‘vui vẻ’ ?”

Từ biệt Hải Tứ và Giang Tam, hai người ra khỏi nhà Ngôn Nhị. Tần Nhạn Lâu nhíu nhíu mày, ôm ngực quan sát Tống Quân Chu. “Quân Chu, chuyện ‘vui vẻ’ ngươi nói có phai cái ta đang nghĩ không ?”

“Hứ !”, Tống Quân Chu đánh vào ngực Tần Nhạn Lâu ,”Thanh thiên bạch nhật mà cũng muốn làm chuyện đó, đồ xấu xa !”

“Ta xấu xa? Nam nhân bình thường ai mà chả có suy nghĩ ấy, chẳng nhẽ ngươi không có ?”

Tống Quân Chu ngắt lời hắn : “Đương nhiên là ta có, để xem nào, hôm sau đến thị thành phải chọn một cô nương xinh đẹp  qua đêm mới được.”

“Hớ, nói như vậy, tức là ngươi thích phụ nữ hả?” Tần Nhạn Lâu bất sơ vi động cố ý khiêu khích, ánh mắt liếc người dưới của Tống Quân Chu, “Không có ta, ngươi có cứng được không ? “

Raw bị ẩn, mời mọi người tự điền vào chỗ trống.

“Hừ !” Tống Quân Chu ngẩng cổ lên gắt : “Ta có cứng được không, ngươi thử xem là biết ! “

“Không cần thử, ngày mai lúc thượng hoa lâu nhớ gọi ta, ta lên xem là biết liền !”

“Sao?”, Tống Quân Chu cố ý trêu ngươi, “Ngươi không cùng hưởng thụ với ta à? “

Tần Nhạn Lâu liếc Tống Quân Chu, ôm ngực chạy đi, “Ta chỉ muốn xem cô nương nào mà dám cả gan động đến người của ta thôi.”

Tống Quân Chu bỗng nhiên ngẩn ra. Một lúc sau phùng bụng ha ha cười lớn : “Tiểu Diễm Lâu ơi Tiểu Diễm Lâu, thích ta thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải che che giấu giấu.”

Y đuổi theo, một tay khoác lên vai Tần Nhạn Lâu cười vang trời đất. Tần Nhạn Lâu nhìn xung quanh không thấy ai, bèn nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay đang đáp trên vai mình, nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.