CHƯƠNG 3 : GÁC ĐÊM
Ban đêm, Tống Quân Chu trợn trắng nhìn cái tên đang định leo lên giường mình, ngay lập tức đạp cho hắn một cước : “Tần Nhạn Lâu, không phải ngươi đang đi điều tra vụ thi thể không đầu sao, chạy đến giường ta làm gì?”
Tần Nhạn Lâu bình tĩnh nắm lấy chân y, dùng sức đẩy ra, rồi nhanh chóng chui vào góc giường, ôm lấy y : “Ta lo lắng ngươi cũng sẽ bị biến thành xác không đầu, nên đến đây thiếp thân bảo vệ.”
Tống Quân Chu giãy giụa thoát khỏi ngực hắn, lại đạp thêm một cái nữa : “Cút ! Ai cho ngươi trèo lên đây hả !”
“Đừng tức giận chứ !” Tần Nhạn Lâu không mặn không nhạt tiếp chiêu, trở tay điểm huyệt tê trên chân của Tống Quân Chu, rồi lại ôm cái người còn đang tê cứng kia vào lòng : “Dù sao cũng chỉ là một cái xác thôi, bị phá hủy thì phá hủy, bằng năng lực của Xuân Phong lâu, còn sợ không tra ra thân phận người đó sao?”
“Đương nhiên là sợ rồi!” Tống Quân Chu không không khách khí chặn họng Tần Nhạn Lâu : “Chuyện ngươi làm ta mới không yên tâm ! Ngươi tự nhìn lại mình đi, đang yên bỗng dưng dẫn tới một tên không rõ lai lịch, làm ta mất bao nhiêu thời gian lẫn công sức, còn uổng phí cả công phu nữa, Tiểu Diễm Lâu ngươi xem có nên đền cho ta…Hừm, coi nào, nghe nói dạo gần đây, Xuân Phong Lâu mới mua được một ít ngọc tốt, ngươi cứ đưa cho ta 100 ngàn xem như đền bù là được!”
“Da mặt dày thật”, Tần Nhạn Lâu cong môi “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Không đồng ý thì lăn xuống, đừng có tán nhảm nữa ! Ta đang cố để ngủ đây, mấy hôm nay gặp chuyện xác chết này nọ, ngủ cũng không được ngon, vất vả lắm mới yên một chút, ngươi vừa đến thì biến mất sạch.” Tống Quân Chu xả hết những bực bội trong lòng, đẩy Tần Nhạn Lâu sang một bên, “Cút đi, ta không thèm đếm xỉa tới ngươi nữa !”
“Ác quá đó !” Tần Nhạn Lâu không quấn lấy Tống Quân Chu nữa, mà gác tay sau ót, vắt chân nhìn lên nóc giường, “Quân Chu, ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
Rất lâu mà không có lời đáp lại, Tần Nhạn Lâu gọi một tiếng, “Này?”, rồi quay ra nhìn, chỉ thấy Tống Quân Chu hô hấp đều đều, có vẻ đã ngủ say. Tựa hồ cảm thấy lạnh, Tống Quân Chu khẽ cựa quậy, theo bản năng dịch sát vào nguồn nhiệt Tần Nhạn Lâu. Thật là, ngày thường tính tình nóng nảy, lúc ngủ lại an phận hẳn ra. Khóe miệng Tần Nhạn Lâu cong lên, nhẹ nhàng kéo cao chăn, ôm thật chặt người kia vào ngực.
Sáng hôm sau, Tần Nhạn Lâu bị Tống Quân Chu đạp xuống giường : “Mẹ nó, ôm chặt như thế, đêm qua ngươi định giở trò gì thế hả?”
Tần Nhạn Lâu bị âm thanh phóng to này làm cho ong đầu, mơ mơ màng màng che tai : “Còn làm gì nữa, hôm qua ta còn chưa nói xong ngươi đã đi ngủ, chẳng nhẽ ta gian ‘thi’ bất thành? Ta có làm gì hay không, lẽ nào chính ngươi còn không biết ?”
“Ngươi…”Tống Quân Chu hơi dịu lại, cử động vài cái, thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, không có chỗ nào khó chịu, xem ra đúng là Tần Nhạn Lâu không làm gì thật.
“Không làm gì thì sao lại ôm chặt như thế?”
“Thấy ngươi lạnh, nên sưởi ấm.” Tần Nhạn Lâu vỗ vỗ mông đứng lên, quăng cho Tống Quân Chu một ánh mắt xem thường.
Tống Quân Chu ngừng một chút, lại trừng mắt nhìn hắn : “Lần sau có muốn ủ ấm, thì cũng phải đợi ta cho phép ! Nhanh rửa mặt, chuẩn bị lên đường !” Nói xong phất tay áo rời đi.
Tần Nhạn Lâu xoa cái mông bị đạp đau của mình, chạy đi rửa mặt. Chuẩn bị xong xuôi, lúc Tần Nhạn Lâu mở cửa, thì thấy một vật bay tới mặt mình. Hắn nhanh chóng xuất chưởng, nắm lấy vật kia. Thì ra là một chai hoạt huyết lưu thông máu, chống sưng ứ.
“Xong rồi thì lên đường!” Tống Quân Chu bỏ đi.
Tần Nhạn Lâu nắm chặt bình thuốc, cười thầm. Tống Quân Chu rõ ràng là áy náy chuyện đạp mình xuống giường nên đền bù. Đã muốn thôi, lại chạy tới nắm lấy tay Tống Quân Chu. Tống Quân Chu ầm ĩ một hồi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, dính thành một cục với Tần Nhạn Lâu.
Vì muốn tiết kiệm thời gian, nên hai người không hề nghỉ ngơi, trên đường đã đổi ngựa mấy lần, không dám trì hoãn dù chỉ một giây, bôn ba mấy hôm, rốt cuộc cũng đến gần trấn Thập Lý.
Mấy ngày đường liên tiếp, đại thiếu gia Tống Quân Chu vốn nhàn nhã đã quen liên tục kêu khổ. Hôm đó thấy đã sắp đến nơi, y không muốn chạy nữa, bèn chọn một chỗ đất trống trong rừng, sai Tần Nhạn Lâu quét dọn sạch sẽ rồi đặt mông ngồi xuống.
“Mệt chết đi được! Lần sau không làm mấy chuyện bực mình này nữa!”
Tần Nhạn Lâu lẳng lặng nghe y nói huyên thuyên, đợi Tống Quân Chu miệng khô lưỡi khốc, mới đưa bình nước mình đã chuẩn bị cẩn thận qua.
“Đi cũng đã đi rồi, ngươi còn nói nhiều như vậy. Nghỉ ngơi một chút là được, nhanh đi thôi.”
“Mệt muốn chết, chúng ta qua đêm ở đây được không? Cả ngày chưa ngủ, ta khó chịu lắm rồi.”
“Cũng được.” Tần Nhạn Lâu thấy y quả thật rất mệt mỏi, mặt mày đã nhăn tít, “Ở đây có nhiều cây cao, chúng ta ngủ trên cây, sẽ an toàn hơn một chút.”
“Vậy là được rồi.” Tống Quân Chu rút quạt ra đắc ý lắc lắc, còn vỗ ngực Tần Nhạn Lâu : “Nói hay lắm, vậy tối nay ta ngủ, ngươi gác đêm, ngày mai đến thị trấn, ngủ tiếp !”
“Ừ.” Trước giờ lời của Tống Quân Chu qua tai Tần Nhạn Lâu, đi vào tai trái thì vèo cái đã đi ra từ tai phải. Lần nào Tống Quân Chu cũng bảo hắn gác đêm, nhưng chỉ đến nửa đêm là tỉnh dậy đi vệ sinh, rồi lấy lý do mình không ngủ được nữa mà thay hắn gác, đuổi Tần Nhạn Lâu đi ngủ. Nhiều lần như thế, Tần Nhạn Lâu coi lời y thúi lắm. Thế nhưng đêm nay, Tống Quân Chu mệt mỏi thật sự, thường ngày ngủ đến nửa đêm, mà bây giờ đã canh ba vẫn chưa hề thấy tỉnh, xem chừng vẫn còn ngủ rất say.
Dọc đường đi, Tần Nhạn Lâu vừa phải chiếu cố Tống Quân Chu vừa phải tự chăm lo bản thân, nên cũng đã bắt đầu không chịu nổi. Mí mắt díp lại, hắn lại không đành lòng đánh thức Tống Quân Chu, chỉ có thể ngáp dài, phanh bớt cổ áo, nhờ gió lạnh thổi cho tỉnh táo. Mà không ngờ, khi hắn đang xuống tinh thần nhất, thì đột nhiên phát sinh một chuyện ———
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng tui cũng ra chương mới (:з」∠)