Một Thùng Giang Hồ

Chương 2: Chương 2: Hoa Vân




CHƯƠNG 2: HOA VÂN

Tống Quân Chu theo âm thanh đi đến, phát hiện ra trên tường cao là một kẻ toàn thân đen nhánh. Người nọ đứng trong bóng tối, nên Tống Quân Chu không thấy rõ được hình dạng của hắn, nhưng nhìn bóng đổ xuống, có thể chắc chắn hắn không phải là quỷ.

“Tống tam công tử… Tống tam công tử.” Kẻ kia mở miệng, phát ra những âm thành khàn đặc thô ráp, nghe như tiếng mùn cưa mài trên gỗ mục. Tống Quân Chu rùng mình một cái, ngưng mắt hỏi: “Ngươi là người phương nào, tìm Tống tam công tử ta có chuyện gì?”

“Ta được người khác sai tới đây, để đưa cho Tống tam công tử một thứ.”

“Thứ gì ? ” Tống Quân Chu trầm giọng hỏi.

“Ha ha là thứ tốt. ”  Thanh âm còn rơi tại chỗ, kẻ nọ đã thoắt cái nhảy ra ngoài, tiếp đó là âm thanh ầm ầm của bức tường bị phá, đồng thời, một vật nặng cũng theo đó bay về phía Tống Quân Chu.

Tống Quân Chu cả kinh, hai chân ngay lập tức quay ngược lại, đồng thời vận nội công, tung chưởng lực bắn về phía vật nọ.

Một tiếng Oanh rất lớn vang lên, vật kia nặng nề rơi xuống đất, làm cát bụi bay mù mịt. Đợi khói bụi bay hết, thì người áo đen đã vô ảnh vô tung, thứ duy nhất lưu lại chỉ là vật đã phá vỡ bức tường bay vào kia.

“Cái chó má gì thế này !” Tống Quân Chu gắt, sau đó thu mắt nhìn xuống cái thứ đen sì khổng lồ ở trước mặt, phát hiện ra đây thực chất là một cỗ quan tài !

“Công tử, cái này ….. cái này….. ”

Quan tài rất nặng, phải hai người khỏe mạnh mới có thể vác được, vậy mà tên áo đen đó chỉ cần chút sức lực đã có thể phá thủng một lỗ lớn trên tường, ném quan tài tới chỗ Tống Quân Chu, quả thật là có sức mạnh kinh người !

“Mở ra !” Tống Quân Chu chép miệng.

Tống Từ mặc dù da đầu đã tê rần vẫn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố sức đẩy nắp quan tài ra. Nắp quan rơi xuống đất, hai người cùng nghển cổ nhìn vào bên trong, nháy mắt mà cả kinh thất sắc. Trong quan tài là thi thể của một nam tử trần truồng không đầu !

Sắc mặt Tống Quân Chu cứng đờ, không nói tới hai câu, lập tức sai Tống Từ đi mời ngỗ tác.  Ngỗ tác đến nơi, nhìn thi thể trong quan tài cũng hốt hoảng, liên tục lắc đầu : ” Sao mấy ngày gần đây lại xảy ra lắm án mạng như vậy.”

“Án mạng sao?” Tống Quân Chu nghe thấy, hỏi.

Ngỗ tác giải thích rằng, mấy tháng nay, trong trang đã có 3 gã sai vặt mất mạng, cái chết rất kì lạ, cũng không rõ nguyên nhân. Chỉ biết rằng  cả ba người này trước khi chết vẻ mặt đều vô cùng sợ hãi. Trước đó họ cũng có những triệu chứng khác thường, tỉ như thường xuyên đơ ra tới một canh giờ, nhưng sau đó lúc tỉnh lại thì quên sạch mọi việc.

Ngỗ tác còn tìm được trong phòng gã sai việc mới chết gần đây một dược liệu không tên cổ quái. Lúc đó hắn định mang đi thử nghiệm thì trang chủ, cũng chính là ông nội của Tống Quân Chu, nghe tiếng chạy tới. Trang chủ nhìn thấy thứ thuốc kia thì vẻ mặt rất lạ, có vẻ như là  vô cùng kinh ngạc, sau đó trang chủ cầm lấy lọ dược nói sẽ tự mình xem xét nhưng đến nay vẫn chưa thấy kết quả gì.

Tống Quân Chu nhíu mày, phất tay để ngỗ tác tiếp tục làm việc, còn y cẩn thận suy nghĩ lại  vấn đề trong chuyện này.

Mấy ngày sau, Xuân Phong lâu.

“Ý công tử là ta phải cho công tử chuộc lại ‘Tứ quý thường thanh’ ?” Tần Nhạn Lâu gõ gõ mặt bàn, mạn bất kinh tâm nhìn Hoa Vân ngồi phía đối diện.

“Dùng từ ‘phải’ thì hơi quá lời rồi, Tần lâu chủ, tại hạ xin dùng gấp giá cao gấp mười để chuộc lại ‘Tứ Quý Thường Thanh’. ”

“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Tần Nhạn Lâu đổi tư thế, một tay đặt trên bàn, tay kia rảnh rỗi chống cằm.

Nụ cười của Hoa Vân cứng lại, cười khó coi, âm thanh lại càng thấp xuống : “Nếu ta nói không xong  không về. ”

“Không xong không về hả?” Tần Nhạn Lâu mi gian phấn khởi, nổi hứng trêu ngươi: “Vậy ta lại càng không đồng ý.”

“Đã như vậy…” Rầm một tiếng, Hoa Vân trở mặt, một cước đạp bàn, vọt ra cửa : “Đừng trách ta không khách khí !”

Hắn xoay tay, lòng bàn tay hiện ta một quả cầu đen như mực, ném về phía Tần Nhạn Lâu.

“Tiểu Diễm Lâu ——-” Một tiếng gọi thất thanh vang lên, Tống Quân Chu vừa đúng lúc chạy tới, tiện tay ném luôn vật đang mang theo mình, huy động nội lực, hướng về phía quả cầu kia.

Oanh ! Một tiếng nổ lớn vang lên, âm thanh đinh tai nhức óc, không biết là thứ gì đã bị vỡ ra từng mảnh, khói đen dày đặc, đồ vật hỗn loạn bay ngang, rồi ồn ồn ào ào rơi xuống đất.

“Tiểu Diễm Lâu.” Một tay Tống Quân Chu xua đi đám khói đen kịt, chạy tới chỗ Tần Nhạn Lâu. Tần Nhạn Lâu hoàn toàn không bị thương tích gì, chẳng qua là sắc mặt trắng bệch, nên trông có hơi chật vật, mà trên đầu hắn lại là một khối máu thịt lẫn lộn…..

“Á  ! Xác chết !”

Thấy khối thịt kia, Tống Quân Chu mới tỉnh ngộ ôm đầu, xung quanh toàn là gỗ vụn quan tài với những phần máu thịt bầy nhầy không ra hình khối ——— thì ra lúc đó y đã dùng quan tài để đỡ quả cầu kia. Lúc đó khi thấy Tần Nhạn Lâu gặp nguy hiểm, y thuận tay quăng luôn cái quan tài, cuối cùng kết quả là như thế này đây.

“Xong đời rồi, ta vất vả lắm mới mang được tử thi tới, giờ thì không còn nữa rồi, tiểu Diễm Lâu, ngươi phải đền lại cho ta !”

“Chỉ là xác chết thôi mà, nếu ngươi muốn, ta bảo Minh nhi làm thịt Tống Từ rồi đưa cho ngươi.”

“Không được !” Tống Quân Chu dứt khoát xua tay, “Tống Từ chết thì lấy ai để ta bắt nạt đây.”

Tần Nhạn Lâu quăng cho Tống Quân Chu một ánh nhìn khinh bỉ, phủi cái đống thịt ghê tởm trên đầu xuống, lạnh nhạt vỗ bụi trên người,  quét mắt một lượt, phát hiện ra Hoa Vân đã thừa lúc hỗn loạn chạy mất.

“Thoát thân nhanh đấy, thôi kệ, dù sao cũng lười đuổi theo.” Hắn xoay người, gọi gia nhân tới dọn dẹp.

“Tiểu Diễm… xem này ?” Tống Quân Chu kêu lên, chăm chú nhìn vật được đúc cổ quái trên mặt đất, khom lưng nhặt lên, ngay lập tức kinh ngạc : “Hỏa lôi đạn?”

“Hả? Ngươi biết nó sao?” Tần Nhạn Lâu đi tới nhìn, chỉ thấy trong tay Tống Quân Chu là một quả cầu đã bị vỡ thành hai mảnh nhỏ. Ở giữa quả cầu trống không vẫn còn toát ra khí đen.

“Cái này chắc là thứ mà Hoa Vân vừa ném ra.”

“Vật này tên là Hỏa lôi đạn, ta đã từng gặp phải, đêm hôm đó….” Tống Quân Chu cặn kẽ kể lại cho Tần Nhạn Lâu nguyên do cũng như kết quả mọi việc. Thì ra sau khi được “tặng” thi thể không đầu kia,  Tống Quân Chu vô tình phát hiện ra một thứ giống hệt quả cầu ban nãy ở bên tường, y điều tra ra được, vật này tên là Hỏa Lôi Đạn, do Tử Kim bang chế tạo, tên đưa xác đã dùng chính nó để phá hủy tường.

“Cũng tức là, Hoa Vân với lại nam tử ngươi gặp đều đến từ bang Tử Kim?”

Tống Quân Chu liếc Tần Nhạn Lâu một cái, xem thường nhíu mày : “Hoa Vân từ đâu đến mà ngươi cũng không biết hả?”

“Ta không biết.” Tần Nhạn Lâu thành thật trả lời. “Hôm đó gã chỉ  đến một mình, bảo tên là Hoa Vân, cũng không kể rõ là đến từ môn phái nào. Gã muốn đánh cược với ta, tiền đặt cược là vật đáng giá nhất trên người. Lúc ấy ta đang rảnh rỗi nên nhận lời , cuối cùng ta thắng,” Tần Nhạn Lâu ôm ngực, lại khịt mũi, ” lấy được đồ vật đáng tiền nhất, cũng chính là ‘Tứ Quý Thường Thanh’ mà ngươi lấy trộm. Không ngờ hôm nay Hoa Vân lại tìm tới cửa, yêu cầu chuộc nó về. Vật này rốt cuộc  có gì bí ẩn, ngươi có nhận ra điều gì không?”

Tống Quân Chu khịt mũi, nói ra chuyện mình phát hiện chữ trên lá. Tần Nhạn Lâu nghe xong, cũng sầu mi không hiểu : “Ta cũng không biết ý nghĩa mấy chữ này, nhưng còn thi thể kia, đó rốt cuộc là ai?”

Tống Quân Chu tiếp tục nói : “Tạm thời vẫn chưa rõ danh tính người bị hại. Nhưng theo lời ngỗ tác, thì anh ta đã chết nhiều ngày, vì trời lạnh , nên không thể biết chính xác thời gian tử vong, chỉ có thể đoán được là trong khoảng trên dưới năm ngày. Vì thế, ta đã phái người đi thăm dò, biết được quanh vùng phụ cận tổng cộng có năm chỗ phát sinh án mạng tương tự bị hại.  Bốn người trong đó khi được phát hiện thì đều chỉ thấy xác mà không thấy đầu. Riêng vụ thứ năm thì ngược lại, chỉ thấy đầu nhưng không thấy xác. Vì vậy ta suy ra, người bị hạ nhất định là người thứ năm. ”

“Sao ngươi khẳng định được?”

“Dựa vào thi ban. Người sau khi chết, trọng lực càng dồn xuống, thi ban càng dày. Bốn người kia đều hướng mặt về đất, nên thi ban xuất hiện nhiều ở nửa trên, nhưng người bị hại, thi ban cũng rất khó hiểu, lại ở ngang hông.”

“Có lý.” Tần Nhạn Lâu vuốt cằm. “Đáng tiếc là thi thể đã bị hủy.”

“À” Tống Quân Chu cười lạnh, móc từ trong ngực ra một vật, để ở trong tay. “Người tuy đã không còn, nhưng vẫn để lại một thứ.”

Con ngươi Tần Nhạn Lâu co lại, Tống Quân Chu đang cầm trên tay ‘Tứ Quý Thường Thanh’, giống hệt mảnh ‘Tứ quý thường thanh’ mà hắn có được.

“Ta tìm thấy nó trên tay nạn nhân, tay anh ta chặt thành quyền, ta phải dùng sức lắm mới cậy ra được đấy. Trên mảnh này cũng có chữ viết là ‘ hối 、 trước 、 tương 、 tâm ’, ta đã thử đem hai mảnh ghép lại, nhưng vẫn chẳng nhìn ra ý gì cả. ‘Tứ Quý Thường Thanh’ là do ngươi lấy, nên ta cất công mang thi thể đến tìm ngươi.”

“Quân Chu” Tần Nhạn Lâu đột nhiên hỏi một câu ngoài lề : “Hôm nay ngươi đi lên có thấy Hoa Vân không?”

“Không.”

“Thật không? Nếu thế thì đúng là khéo quá.” Tần Nhạn Lâu cười lạnh. “Ta đứng ở cửa, cũng không thấy. Hôm nay thời điểm gã tới so với ngươi không chênh lệch mấy, mà trùng hợp làm sao, lúc gã ném Hoa Lôi Đạn cũng là lúc ngươi chạy đến.”

Tống Quân Chu chớp mắt mấy cái, rồi đột nhiên phùng má cười lớn: “Ha ha ha Tiểu Diễm Lâu ơi là Tiểu Diễm Lâu, không ngờ có ngày đến cả ngươi cũng bị lừa. Tám chín phần là tên Hoa Vân kia đã lẻn vào Xuân Phong lâu từ trước, chỉ chờ ta mang thi thể đến là cho nổ sạch sẽ cả đám đây mà.”

“Xem ta chúng ta cũng đã bị tính kế rồi, vì thế.” Tần Nhạn Lâu nhàn nhạt quét mắt nhìn y “Ngươi quyết định đi điều tra Tử Kim Bang trước, còn người bị hại này. ”

Tống Quân Chu nở nụ cười, chân mày nhếch lên hứng thú : ” Dĩ nhiên là người bị hại”

“Ừ ? Đi điều tra ở đâu?”

“Trấn Thập Lý.”

Tần Nhạn Lâu cất giọng: “Ừm.”, lại không yên lòng nhìn chằm chằm nửa người dưới của Tống Quân Chu : “Tuy nhiên…trước khi đi, chúng ta phải làm vài chuyện khác.”

“Hả? Chuyện gì?” Da đầu Tống Quân Chu tê cứng, dấy lên dự cảm xấu.

“Ngươi 、 nói 、 xem? ”

 

Tác giả có lời muốn nói : Ngươi cứ nói đi, là cái gì ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.