CHƯƠNG 1: THI THỂ
“Tra, tra, tra, mau ! Mau lên!” , ngoài trấn Thập Lý , một nam tử áo đen điên cuồng đánh ngựa xuyên qua màn tuyết dày, hai bên đường, cây cối phía sau nhanh chóng quay ngược lại. Sắc mặt hắn trắng bệch, cặp mắt trợn ngược khiến người ta hoảng sợ.
“Mau, mau hơn nữa!” Nam tử áo đen vừa quay đầu lại nhìn, vừa tiếp tục quất roi, thúc giục con ngựa phi nước đại , ngẩng đầu nhìn lên phía bình minh sắp ló rạng, bầu trời rõ ràng không phải là sắp mưa, nhưng lại phủ màu xám tro trầm lạnh, giống như bị một chiếc lưới đen dày đặc bao phủ, bóp nghẹt hô hấp của những kẻ đến gần.
Hắn hắt hơi mấy cái ,một luồng hơi lạnh thấu xương như loài rắn độc chầm chậm bò dọc sống lưng, chui vào trong da thịt, lan tới tận xương tủy.
“Không…không…mau mau mau, chạy mau!”
Tiếng roi ngựa bốp bốp bốp vang lên át cả âm thanh u u của gió bấc, nam tử áo đen vừa cật lực đánh ngựa, vừa quay đầu nhìn lại. Trong lúc bất chợt, không biết nhìn thấy cái gì, gương mặt hắn bỗng hoảng hốt cực độ. Cây roi rút ra còn dừng ở không trung, vài âm thanh run rẩy rung lên trong cổ họng, việc mở miệng cũng phải dùng toàn bộ sức lực:
“Không ! ! ! ! ! !”
Trong đêm tuyết vang lên những tiếng kêu đứt quãng, chỉ thấy con tuấn mã vừa rồi còn lao như chớp về phía trước, bỗng nhiên dừng lại, con ngựa không ngã, nhưng nam tử áo đen lập tức bị văng xa một trượng. Hắn ta giãy giụa một lát, sau đó nằm yên bất động.
Mặt trời đỏ giùng giằng từ trong bóng tối nặn ra những tia sáng nhạt. Bầu trời quang đãng, trong trấn Thập Lý có mấy người thợ săn rủ nhau ra ngoài. Trương Nhị Ca là một trong số đó.
“Trương nhị Ca, chờ bọn tôi một chút !”
“Các cậu nhanh lên đi !”Trương Nhị Ca vẫy tay với mấy người phía sau, cười ha hả, sau đó lại tiếp tục đạp tuyết đi trước.
Đến một ngã ba, Trương Nhị Ca bỗng nhìn thấy dấu vó ngựa dày đặc theo hướng Nam- Bắc. Dấu vết còn khá sâu, đoán chừng người đó mới đi qua chưa lâu. Trương Nhị Ca đi thêm mấy chục bước, trông thấy người đàn ông áo đen bị ngã ngựa.
“Hừm, bị sao vậy nhỉ?” Tim Trương Nhị Ca đập mạnh, bước vội đến chỗ nam tử áo đen, thả bộ cung xuống, cẩn thận lật người nam tử kia lại.
” A a a a a a a ! ”
Tiếng hét hoảng sợ chói tai vang lên trong gió. Bạn bè Trương Nhị Ca đi sau một đoạn , vội vàng vọt tới. Mà khi họ đến nơi, ai nấy cũng đồng loạt kêu lên sợ hãi !
Chỉ thấy Trương Nhị Ca ngã quỵ trên mặt đất, cặp mắt mở to kinh ngạc, trong tay còn cầm một cái đầu lâu cũng mang vẻ mặt sợ hãi tột độ ——- cái đầu vẫn còn chảy máu tươi ròng ròng, chính là đầu của nam tử ngã ngựa.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Nhị Ca, rất lâu sau mới nuốt nước bọt, xách lá gan đến gần, khẽ chạm vào người Nhị Ca, nhưng lại khiếp sợ nhận ra rằng, cả người hắn lạnh toát, giống như đã chết từ lâu ! Mà đáng sợ nhất là, dưới chân Trương Nhị Ca, không hề thấy thi thể của chiếc đầu lâu nọ…
Đệ nhất thiên hạ, Mai Tích sơn trang.
Mai Tích sơn trang được gọi là sơn trang đứng đầu thiên hạ, ắt có nguyên do.
Tương truyền năm trăm năm trước, trên đỉnh Mai Tịnh mà sơn trang tọa lạc bây giờ, không hề có lấy một gốc cây ngọn cỏ, khắp chốn hoang vu làm con người nhìn mà khiếp bước. Nhưng một ngày, trên đỉnh núi cao chót vót ấy, lại hiện lên một sơn trang , diện tích trăm trượng, khí thế hoành vĩ, cột đỏ ngói xanh, tầng lầu điệp tạ , phú lệ đường hoàng. Liếc nhìn lại, thấy mây dày che trắng núi xa, lại tưởng như cảnh Tiên Cung thưở trước…”
tầng lầu điệp tạ: lầu cao xếp chồng
“Tiên cung thưở trước ? Thôi đi, rõ ràng là địa cung thì có, chứ không sao lại lấy cái tên khó nghe như thế ‘Mai tích sơn trang’, sơn trang không đùa, ha ha, thật không biết kẻ nào nghĩ ra, lại còn giúp chúng ta dựa vào cái truyền thuyết hoang đường này mà có cái danh thiên hạ đệ nhất.”
Kim phiến trong tay Tống Quân Chu xoay một vòng, rồi hạ cánh xuống đầu người đang thao thao kể chuyện hết sức nghiêm túc kia, vang lên một tiếng “cốp” vô cùng thanh thúy.
Kim phiến: quạt vàng
“Cái câu chuyện cũ rích này ngươi nói đi nói lại ít nhất cũng trăm lần rồi, chẳng mới mẻ gì cả, đổi đi đổi đi.”
“Công tử.” Tống Từ vừa xoa xoa cái đầu bị gõ sưng lên của mình, vừa nói thầm :”Chính ngài kêu chán bắt tiểu nhân kể chuyện, tiểu nhân làm việc trong trang nghe nhiều nhất cũng chỉ có chuyện này, bây giờ kể , ngài lại không vui.”
“Ái nha !” Tống Quân Chu đang nằm trên ghế ngồi bật dậy ,dựa vào hai tay cầm, nhìn chằm chằm Tống Từ không chớp mắt : “Tiểu tử ngươi gan to lắm , dám nói xấu bổn công tử hả, ngứa da phải không, mai đến hình phòng.”
Tống Từ run rẩy, lập tức nặn ra nụ cười nịnh nọt, cung cung kính kính cúi đầu sát đất: “Tống tam công tử, ngài đại nhân đại lượng, tiểu nhân không dám nữa, xin ngài tha cho. ”
“Hừ !” Tống Quân Chu liếc xéo hắn, nặn ra một tiếng từ lỗ mũi ,rồi lại ngả người nằm xuống ghế, nhàn nhã khoanh chân, cặp mắt nửa mở nửa không.
Lúc này đang là mùa đông giá rét, Mai Tích sơn trang nằm trên núi cao, hàn khí nặng hơn. Từng cơn gió lạnh thổi qua làm đóng băng cả khuôn mặt, sờ lên cũng chỉ thấy lạnh. Thời điểm này, mọi người bình thường đều trốn trong phòng , làm con rùa đen tránh rét, nhưng vị Tống Tam công tử đây lại hết lần này đến lần khác mặc kệ thời tiết, nghênh ngang nằm trên ghế ngủ ở sân trước. Nói văn hoa thì là ít người dễ ngắm cảnh, nhưng trên thực tế theo lời của Tống Từ, thì chỉ là ngứa da mà thôi !
Tống Từ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vị công tử chân đang vắt chéo hở cả ra ngoài kia, bỗng dưng nổi hứng trêu đùa, chạy tới bên tai Tống Quân Chu, thấp giọng nói: “Công tử này, ngài đã từng nghe nói đến chuyện kinh hồn ở Mai tích sơn trang chưa?”
“Chuyện gì?” Tống Quân Chu dấy lên hứng thú.
“Tiểu nhân nghe nói…” Rống Từ cao giọng, một lúc sau, lại thấp giọng ra vẻ thần bí “Phía sau Mai Tích sơn trang, cây cối âm u rậm rạp, có một gian phòng nhỏ cũ nát không người ở, nửa đêm thường phát ra những âm thanh kì quái.”
Đúng lúc có gió rét thổi qua làm Tống Từ rùng mình một cái. “Mấy ngày trước, có người bạo gan đi xem, kết quả là lúc quay về biến thành kẻ điên, trong miệng cứ lẩm bẩm cái gì mà trong gương có quỷ, con ác quỷ kia tay cầm đao diện mạo dữ tợn, gặp người là chém….”
“Được rồi.” Tống Quân Chu phất tay bảo Tống Từ dừng lại, hắt hơi một cái, “Chẳng có gì mới, thế mà ngươi cũng mang ra kể, chỗ này nhỏ xíu, người mới cũng không thèm hỏi, một người còn chẳng có, quỷ cái gì mà quỷ ! ”
“Thôi, pha cho ta chén trà nóng đến đây.”
Mặt Tống Từ đông cứng, một lúc sau mới đánh bay được cái đám băng đó, cười méo xệch, xách theo bình trà còn nóng nguyên, rót cho y một chén : “Công tử, mời.”
“Ngoan… hửm?” Tống Quân Chu ngửi ngửi chén trà trong tay, nghi nghờ hỏi :”Tại sao trà này vị hơi khác ?”
“À, trà này là mấy ngày trước Dược Đường Đường chủ mang về, cố ý mang tới đây cho công tử, có lẽ vì đường xa đi lâu, nên hương vị bị thay đổi.”
“Thôi ta không uống nữa, ta không thích vị trà này. Được rồi, để bổn công tử thưởng cho ngươi, coi như là phí cực khổ.” Vừa nói Tống Quân Chu vừa móc trong ngực áo ra một món đồ, tiện tay ném luôn ra ngoài.
Đúng lúc gió bấc thổi tới, vật đó bị thổi bay, Tống Từ tốn không ít sức mới bắt được nó. Nhìn vật trong tay ,Tống Từ bỗng thấy choáng váng không đỡ nổi, đây rõ ràng là một mảnh lá xanh không thể bình thường hơn. Đã sớm biết công tử keo kiệt, cũng chẳng thể hi vọng gì nhiều.
Thế nhưng Tống Quân Chu lại trưng ra vẻ mặt đắc ý, cầm quạt ra vẻ hùng hồn:
“Đây là bảo bối đấy! Mảnh lá này tên là “Tứ quý thường thanh”, quanh năm xanh biếc, là bổn công tử lần trước tới Xuân Phong Lâu trộm được, còn đánh nhau một trận đấy.”
Tống Từ trợn mắt, người nào mà chẳng biết Tần Nhạn Lâu của Xuân Phong lâu chính là của Tống Quân Chu, đương nhiên là phải đem bảo bối tặng cho cái tên keo kiệt này rồi.
Bị đánh ấy hả? Tống Từ nghĩ, chắc chắn là do Tống Quân Chu trong lúc trộm đồ đánh vỡ cái gì đó, bị Tần Nhạn Lâu phát hiện, bắt ở trên giường làm cả đêm chứ gì.
Đang lúc này , tay còn lại của Tống Từ cầm bình trà tỏa nhiệt, hấp hơi lên chiếc lá, ngay lập tức trên mảnh lá mơ hồ xuất hiện những dòng chữ nhỏ .
“…Công tử, trên lá có chữ !” Tống Từ hét lên kinh hãi, chạy tới nhét “Tứ quý thường thanh” vào tay Tống Quân Chu.
“Hả?”Tống Quân Chu nhíu mày, để “Tứ quý thường thanh” dưới ánh nến, xoay qua xoay lại chậm rãi đọc : ” sau 、 thôn 、 từng 、 sẽ ?”, y gắt gỏng ném lại cho Tống Từ: “Cái thứ chó má gì thế này, xem mãi mà không hiểu, ngươi tới coi chút đi. A, đợi đã…”
Tống Quân Chu cầm lại chiếc lá, mở to mắt kinh ngạc, dòng chữ vừa rồi còn ở đó vậy mà bỗng dưng biến mất không chút dấu vết. Y giật lấy bình trà trong tay Tống Từ, hơ qua hơ lại trên chiếc lá, nhưng dòng chữ nhỏ vẫn không xuất hiện.
“Đi đi đi” , Tống Quân Chu nhét cả bình trà lẫn mảnh lá vào tay Tống Từ, phân phó: “Không thấy chữ đâu nữa, ngươi cầm lấy thử lại lần nữa xem sao.” Tống Từ lẩm bẩm gì đó liên quan đến bình trà, rồi ngoan ngoãn đứng ở một bên, điểm thêm một ngọn đèn nhỏ, cẩn thận hấp cái lá.
Lúc này, một trận gió lớn bất ngờ thổi tới, hệt như con thú dữ mở to cái miệng đầy máu , gầm lên những âm thanh dữ dội, khiến người ta không khỏi nhức tai. U U —– gió bấc rống giận, tiếng như quỷ khóc sói tru, phảng phất như có ngàn vạn địa ngục quỷ ma đang từ bốn phương đổ tới. Trời đất bỗng dưng tối sầm.
Tống Từ run lên một cái, trong góc tối âm u, lá xen đan chéo, những cành cây ngang dọc vắt qua, ánh trăng thảm đạm rót xuống, khiến bóng cây nhìn xa thấp thoáng như khuôn mặt một con quỷ dữ.
Đúng lúc này, ngoài tường chợt phát ra những âm thanh kì quái, thanh âm chậm rãi lại nặng nề, nghe như có thứ gì bị kéo lê trên mặt đất. Tống Từ dán chặt lỗ tai vào tường nghe ngóng, rất lâu sau mới phân biệt được đó là âm thanh của dây xích.
Trăng ẩn sau mây, cả vùng đất bị bao phủ bởi một lớp không khí ngột ngạt, đúng lúc gió lạnh thổi qua, Tống Từ không rét mà run, cảm thấy như Hắc Bạch Vô Thường đang kéo theo dây xích , từng bước từng bước tiến tới mình, sau đó mở ra đôi môi khô khốc ———- : “Tống Tam công tử, Tống tam công tử….”
“A a a a ! Công tử, có quỷ !”
Tác giả có lời muốn nói : ⊙⊙ lại đào hố
Editor cũng muốn nói: Tui cũng đào hố ⊙⊙