Từ đó,ngày nào cô cũng đến vườn địa đàng ấy để thăm anh.Thoáng nhìn thôi cũng đã thấy cả hai là một cặp hoàn hảo.Vâng,tôi nói là hoàn hảo.Cô càng ngày càng xinh đẹp,tâm hồn cô ngày càng trưởng thành hơn.Mọi người ai cũng ngạc nhiên:“Lạ thật,con bé Alex bình thường đâu có thế này?Hay là..hay là con bé đang yêu nhỉ?”
Cũng từ hôm ấy,ngày nào anh và cô cũng gặp nhau.Anh mơ mộng.Vâng,một con quỷ biết mơ mộng?!?Dĩ nhiên,tình yêu có thể thay đổi tất cả.Anh lần đầu tiên trong đời có cảm giác nhớ nhung một người,mơ mộng đến một người.Anh yêu cô ư?Làm sao anh yêu được một người...hoàn hảo như cô ấy chứ.Anh không xứng...
Định mệnh..Nó là gì mà làm cho con người hạnh phúc lẫn khổ đau?Quá độc ác...
Như thường lệ,cô đang định tới trò chuyện với anh thì một trong các người chị của cô thấy.Cô ta bảo:“Em vào đó làm cái gì?Nơi đó là nơi trú ẩn của quỷ đấy.” Cô sững sờ trước lời nói ấy.Không lẽ...không!Anh làm sao có thể là quỷ được.Anh có vẻ ngoài rực rỡ như thần mặt trời.Anh quyến rũ như thần tình yêu.Làm sao anh lại là quỷ được??Nhưng nếu thật sự như thế thì..ừ,cô vẫn yêu anh.Chỉ vì anh là quỷ mà cô không được quyền yêu anh thì,cô không chấp nhận.Cô lao thẳng vào hang,nơi mà cô sẽ phải chịu một cú shock lớn...
Anh vẫn đợi cô như thường lệ.Hôm nay cô đến muộn.Anh bắt đầu suy nghĩ về cô.Cô thật là xinh đẹp.Cô cũng thật hoàn hảo,về cả tính tình lẫn trí tuệ.Cô cứ như nữ thần của trí tuệ và sắc đẹp vậy.Hả?Nữ thần trí tuệ và sắc đẹp?Đúng rồi.Ôi trời ơi,anh chưa bao giờ nghĩ tới điều này cả.Nơi này người thường không vào được,và quỷ thì không được phép sống ngoài hang.Không lẽ cô là nữ thần trí tuệ và sắc đẹp thật ư?Ôi,nếu thật thế thì anh sẽ không được yêu cô nữa à?Không!Nhất quyết là không!Anh yêu cô.Dù có chết thì anh cũng sẽ mãi mãi yêu cô...
Cô đứng trước cửa hang,nhìn anh với một ánh mắt sững sờ.Anh nhìn cô bằng cặp mắt nồng nàn yêu thương,nhưng chứa nỗi buồn sâu xa.Hai người nhưng cùng một suy nghĩ.”Phải chăng..” cả hai cùng cất tiếng.Anh hiểu rồi.Cô cũng thế.Cô đứng đó,bật khóc.Anh ôm cô vào lòng,rồi anh cũng khóc.Anh nói những lời nói đầy nước mắt:
_Alex,tại sao hả em?Tại sao?Chúng ta yêu nhau thật lòng mà!Tại sao vậy?
Cô nghẹn ngào nói:
_Ôi,Andre của em.Chúng ta quá khác biệt.Làn ranh giới giữa quỷ và thần linh quá mỏng manh,nhưng tại sao em không thể phá vỡ nó chứ!Biết thế này thì có lẽ chúng ta đừng gặp nhau khi xưa,có khi sẽ không như thế này,phải không anh?Anh đã biết sự thật,anh sẽ không còn yêu em nữa phải không?
Anh nói với giọng quyết tâm,quyết tâm không gì phá vỡ nổi:
_Không bao giờ,anh yêu em.Anh không quan tâm em là ai hết!Dù anh có chết anh cũng mãi yêu em!Dù các vị thần có làm gì anh thì anh vẫn yêu em!
_Ôi,Andre ơi,Andre...- Cô không nói hết câu vì những tiếng nấc nghẹn ngào.Sao định mệnh lại độc ác thế này?
Định mệnh đã quá độc ác.Nó đã tạo ra một bi kịch...
(to be continued...)
Từ đó,ngày nào cô cũng đến vườn địa đàng ấy để thăm anh.Thoáng nhìn thôi cũng đã thấy cả hai là một cặp hoàn hảo.Vâng,tôi nói là hoàn hảo.Cô càng ngày càng xinh đẹp,tâm hồn cô ngày càng trưởng thành hơn.Mọi người ai cũng ngạc nhiên:“Lạ thật,con bé Alex bình thường đâu có thế này?Hay là..hay là con bé đang yêu nhỉ?”
Cũng từ hôm ấy,ngày nào anh và cô cũng gặp nhau.Anh mơ mộng.Vâng,một con quỷ biết mơ mộng?!?Dĩ nhiên,tình yêu có thể thay đổi tất cả.Anh lần đầu tiên trong đời có cảm giác nhớ nhung một người,mơ mộng đến một người.Anh yêu cô ư?Làm sao anh yêu được một người...hoàn hảo như cô ấy chứ.Anh không xứng...
Định mệnh..Nó là gì mà làm cho con người hạnh phúc lẫn khổ đau?Quá độc ác...
Như thường lệ,cô đang định tới trò chuyện với anh thì một trong các người chị của cô thấy.Cô ta bảo:“Em vào đó làm cái gì?Nơi đó là nơi trú ẩn của quỷ đấy.” Cô sững sờ trước lời nói ấy.Không lẽ...không!Anh làm sao có thể là quỷ được.Anh có vẻ ngoài rực rỡ như thần mặt trời.Anh quyến rũ như thần tình yêu.Làm sao anh lại là quỷ được??Nhưng nếu thật sự như thế thì..ừ,cô vẫn yêu anh.Chỉ vì anh là quỷ mà cô không được quyền yêu anh thì,cô không chấp nhận.Cô lao thẳng vào hang,nơi mà cô sẽ phải chịu một cú shock lớn...
Anh vẫn đợi cô như thường lệ.Hôm nay cô đến muộn.Anh bắt đầu suy nghĩ về cô.Cô thật là xinh đẹp.Cô cũng thật hoàn hảo,về cả tính tình lẫn trí tuệ.Cô cứ như nữ thần của trí tuệ và sắc đẹp vậy.Hả?Nữ thần trí tuệ và sắc đẹp?Đúng rồi.Ôi trời ơi,anh chưa bao giờ nghĩ tới điều này cả.Nơi này người thường không vào được,và quỷ thì không được phép sống ngoài hang.Không lẽ cô là nữ thần trí tuệ và sắc đẹp thật ư?Ôi,nếu thật thế thì anh sẽ không được yêu cô nữa à?Không!Nhất quyết là không!Anh yêu cô.Dù có chết thì anh cũng sẽ mãi mãi yêu cô...
Cô đứng trước cửa hang,nhìn anh với một ánh mắt sững sờ.Anh nhìn cô bằng cặp mắt nồng nàn yêu thương,nhưng chứa nỗi buồn sâu xa.Hai người nhưng cùng một suy nghĩ.”Phải chăng..” cả hai cùng cất tiếng.Anh hiểu rồi.Cô cũng thế.Cô đứng đó,bật khóc.Anh ôm cô vào lòng,rồi anh cũng khóc.Anh nói những lời nói đầy nước mắt:
_Alex,tại sao hả em?Tại sao?Chúng ta yêu nhau thật lòng mà!Tại sao vậy?
Cô nghẹn ngào nói:
_Ôi,Andre của em.Chúng ta quá khác biệt.Làn ranh giới giữa quỷ và thần linh quá mỏng manh,nhưng tại sao em không thể phá vỡ nó chứ!Biết thế này thì có lẽ chúng ta đừng gặp nhau khi xưa,có khi sẽ không như thế này,phải không anh?Anh đã biết sự thật,anh sẽ không còn yêu em nữa phải không?
Anh nói với giọng quyết tâm,quyết tâm không gì phá vỡ nổi:
_Không bao giờ,anh yêu em.Anh không quan tâm em là ai hết!Dù anh có chết anh cũng mãi yêu em!Dù các vị thần có làm gì anh thì anh vẫn yêu em!
_Ôi,Andre ơi,Andre...- Cô không nói hết câu vì những tiếng nấc nghẹn ngào.Sao định mệnh lại độc ác thế này?
Định mệnh đã quá độc ác.Nó đã tạo ra một bi kịch...
(to be continued...)