Cô về nhà với tâm trạng nửa đau khổ nửa hạnh phúc.Cô đau khổ vì người cô yêu và cô không thể hòa hợp được,cô hạnh phúc vì biết tình yêu của cô không hề bị phản bội bởi một rào cản ngăn cách trông mỏng manh nhưng thật sự thì quá to lớn.Cô nằm trên giường,nước mắt ứa ra.Những bông hoa hồng đế vương trồng trên bệ cửa sổ trông như cũng buồn theo cô.Cô nhìn những bông hoa hồng đỏ rực.Chúng thật xứng đáng với tên gọi đế vương của mình,tự sát để giữ gìn khí khái quân vương,hay thật ra ngày xưa chúng cũng như bao nhiêu loài hoa khác,rồi chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra với chúng,để rồi chúng không dám tin vào bất cứ ai nữa,mặc dù chúng rất muốn nhưng vết thương cũ không cho phép chăng?
Cô về rồi.Anh ngồi đấy.Đôi mắt nâu tuyệt đẹp của anh nhắm lại,tiếp nối là làn nước mắt trong veo chảy xuống.Anh buồn lắm.Từ nhỏ anh đã phải tập luyện rất chăm chỉ,để rồi một ngày nào đó anh sẽ trả thù thế giới thần linh.Nhưng người anh yêu lại là một thần linh!Sẽ không một kẻ nào cho phép anh yêu cô,nhưng anh cứ yêu.Cuộc đời anh từ trước đến giờ khô cằn và vô vị,anh chỉ biết tập luyện và tập luyện,khi rỗi thì anh ngồi nghỉ ngơi dưới tan cây ô liu để ngắm hoa hồng.Ngày qua ngày,lúc nào cũng thế.Rồi cô đến,cô như một ngọn gió xuân,ấm áp,tươi vui,đem cho anh những lúc hạnh phúc thực sự,cho anh sống những ngày tháng tuyệt vời nhất trong đời.Cô đúng là ngọn gió,gió đến,gió đi...Giá như anh được làm cơn gió,cơn gió đi cùng cô đến chân trời góc biển,không lo lắng gì cả....
Không yêu không hận lòng như gió....
Không bến không bờ gió tự do...