“OK,” Marci nói khi họ đang đang được phục vụ cà phê và yêu cầu đồ ăn ở quán ăn rẻ tiền nơi họ dừng lại ăn sáng. “hãy kể với bọn tớ về Galan đi.”
“Chẳng có gì nhiều để kể đâu.” T.J trả lời, nhún vai. “Lúc tớ về nhà tối qua thì anh ấy đã ở nhà rồi. Anh ấy bắt đầu yêu cầu tớ từ bỏ bạn bè tớ - chính xác là 3 người bạn và các cậu biết là những ai rồi đấy. Tớ phản công bằng cách yêu cầu anh ấy từ bỏ một người trong đám bạn anh ấy ứng với mỗi người bạn mà tớ phải từ bỏ. Sau đó – tớ phỏng đoán điều đó bằng trực giác của phụ nữ bởi vì tớ đột ngột tự hỏi có phải anh ấy lạnh giá với tớ trong hai năm qua vì một người phụ nữ khác hay không.”
“Có gì không ổn với anh ta à?” Luna hỏi một cách phẫn nộ. “Anh ta không biết rằng anh ta đã may mắn thế nào khi có cậu à?”
T.J. mỉm cười. “Cám ơn cậu đã cổ vũ tớ. Tớ không từ bỏ, cậu biết đấy. Có lẽ chúng ta sẽ giải quyết được chuyện này nhưng tớ sẽ không để điều đó phá huỷ tớ đâu dù chúng ta không làm được. Tớ đã có những suy nghĩ nặng nề đêm qua và đó không hoàn toàn là lỗi của Galan. Tớ không phải cô nàng Hoàn hảo không hơn gì việc anh ấy không phải là anh chàng Hoàn hảo.”
“Cậu đã không nhìn ngó những người đàn ông khác.” Jaine nói nhấn mạnh.
“Tớ không nói là bọn tớ có lỗi như nhau. Nếu như anh ấy quan tâm đến việc giữ gìn cuộc hôn nhân của bọn tớ, anh ấy có rất nhiều việc để làm lành với tớ. Nhưng tớ cũng sẽ làm gì đó để làm lành với anh ấy.”
“Giống như thế nào?” Marci hỏi.
“Ồ... không hoàn toàn là làm lành mà tớ sẽ nỗ lực đặc biệt để hấp dẫn anh ấy. Tớ cũng đã nhượng bộ mọi thứ anh ấy nói, cố gắng để làm hài lòng anh ấy và hãy đối diện với điều đó mà xem, về bề nổi thì nghe có vẻ tốt với anh ấy đấy nhưng nếu anh ấy cần một người bạn đời ngang hàng với anh ấy thì điều đó chắc chắn càng làm anh ấy bực mình hơn thôi. Tớ đã tham khảo ý kiến những anh chàng khác về cách mà tớ đối xử với anh ấy nhưng giờ đây nó như thể khiến cho tất cả những phần thú vị trong con người tớ rời xa anh ấy. Tớ là người nấu nướng, người trông nhà thay vì là bạn tình, bạn đời của anh ấy, điều đó không tốt chút nào cho hôn nhân. Không ngạc nhiên là vì sao mà anh ấy buồn chán.”
“Cậu có biết đặc điểm chung của nó như thế nào không?” Jaine nói, giọng đầy phẫn nộ. “Dù có chuyện gì xảy ra thì người ta cũng sẽ đổ lỗi cho phụ nữ.” Cô khuấy cà phê, nhìn chăm chú vào chiếc cốc. “Tớ biết, tớ biết, đôi khi chúng ta cần. Tớ ghét thấy mình sai, chết tiệt.”
“25 xu nhé.” 3 giọng nói cất lên.
Cô lục túi nhưng chỉ kiếm được có 46 xu. Cô đặt tờ 1 đô la lên bàn thay cho tiền xu. “Một trong các cậu có thể trả cho hai người kia. Tớ cần dự trữ thêm mới được. Sam lấy sạch của tớ.”
Một khoảng lặng dài với ba cặp mắt chĩa thẳng vào cô. Cuối cùng Luna nhẹ nhàng nói. “Sam? Sam là ai?”
“Các cậu biết mà. Sam. Hàng xóm nhà tớ.”
Marci bĩu môi. “Có phải cùng là cái gã hàng xóm hoá ra là tên cớm mà cậu đã miêu tả với nhiều từ ngữ thiểu năng, say xỉn, buôn thuốc phiện, kẻ hạ đẳng trong những con chó, gã thộn đã không thấy dạo cạo và vòi tắm hàng thiên niên kỷ...”
“Được rồi, được rồi,” Jaine nói. “Đúng là cùng một gã.”
“Và giờ thì cậu gõi tên thánh của gã?” T.J. hỏi sửng sốt.
Mặt Jaine nóng bừng lên. “Kiểu thế.”
“Ôi, Chúa ơi.” Đôi mắt Luna mở lớn. “Cậu ấy đỏ mặt kìa.” “Thật rùng rợn!” Marci nói và 3 cặp mắt chớp chớp ngạc nhiên.
Jaine muốn chui xuống lỗ, cảm thấy mặt cô còn nóng hơn nữa. “Đó không phải lỗi của tớ,” cô thốt ra chống chế.
“Anh ta có chiếc xe tải màu đỏ. Bốn bánh dẫn động.”
“Tớ có thể hiểu điều gì làm nên sự khách biệt rồi.” T.J. nói, xem xét trần nhà.
“Nên anh ta không phải là tên thiểu năng to xác.” Jaine lầm bầm. “Vậy thì sao chứ? Thực sự anh ta là tên thiểu năng nhưng cũng có những điểm tốt.”
“Và điểm tốt nhất nằm ở trong quần anh ta đúng không?” Marci châm biếm, ai, giống con lửng ưa đồ ngọt luôn luôn đi thẳng đến háng.
Luna thể hiện sự thiếu đoan trang đáng sửng sốt khi la lớn và nói “Lặn! Lặn! Lặn!” giống như một bộ phim chiến tranh giữa những con tầu ngầm.
“Dừng lại ngay!” Jaine nghiến răng. “Tớ không làm thế đâu!”
“Ô hô!” T.J. rướn người đến gần hơn. “Vậy các cậu đã làm gì?”
“Chính xác là một nụ hôn, mãnh liệt và đó là tất cả.”
“Một nụ hôn không làm đỏ mặt được,” Marci nói, cười toe toét. “Đặc biệt là mặt cậu.”
Jaine khụt khịt. “Hiển nhiên là cậu chưa bao giờ bị Sam hôn, nếu không cậu sẽ không phát biểu sai lầm như thế đâu.”
“Nó tuyệt lắm hả?”
Cô không thể ngăn chặn một tiếng thở dài thoát ra khỏi phổi mình hay không cong môi lên. “Đúng thế. Nó tuyệt.”
“Thế nó kéo dài bao lâu?”
She had her there, because Jaine knew it had been a long time, so long she couldn’t say exactly when.
“Tớ nói với các cậu rồi, bọn tớ không làm tình! Chỉ là một nụ hôn thôi.” Giống như Viper chỉ là một chiếc ô tô còn núi Everest chỉ là một ngọn núi vậy.
“Ý tớ là nụ hôn ấy.” Marci nói với vẻ nôn nóng. “Nó kéo dài bao lâu?”
Jaine không biết nhớ. Cô không biết chính xác bao lâu và ngoài ra, có quá nhiều thứ tiếp diễn, như đầu tiên là cao trào nhưng cuối cùng bị từ chối, đã chiếm hết toàn bộ chú ý của cô. “Tớ không biết. 5 phút hay gì đó, tớ đoán vậy.”
Tất cả bọn họ ngồi đó đều chớp chớp mắt với cô. “5 phút?” T.J. hỏi yếu ớt. “Một nụ hôn kéo dài 5 phút?”
Chết tiệt, lại đỏ mặt; cô có thể cảm thấy nó đang dần dần hiện lên trên khuôn mặt cô.
Luna lúc lắc đầu chậm chạp với vẻ hoài nghi. “Tớ hi vọng cậu đã uống thuốc ngừa thai bởi vì rõ ràng cậu đã đến vùng báo động đỏ rồi. Anh ta có thể chiếm được cậu bất cứ lúc nào.”
“Đấy là điều mà anh ta nghĩ đấy.” Jaine nói cáu kỉnh. “Nếu nó xảy ra, tớ sẽ thay đơn thuốc ngày hôm qua.”
“Hiển nhiên là anh ta không phải người duy nhất nghĩ vậy.” T.J. phá ra cười lớn. “Này, đây là điều đáng phải tán dương đấy nhỉ!”
“Tất cả các cậu hành động như thể tớ đã thua rồi ấy.”
“Vậy chỉ nói về việc cuộc sống xã hội của cậu bị hút cạn thôi nhé.” Marci nói.
“Không phải vậy.”
“Vậy lần cuối cậu hẹn hò là khi nào?”
Cô ấy đã đánh trúng đích bởi vì Jaine biết nó đã diễn ra từ rất lâu rồi, quá lâu để cô có thể nhớ chính xác được khi nào.
“Tớ không hẹn hò nhiều. Đó là lựa chọn của tớ, nó không cần thiết. Thành tích lựa chọn đàn ông của tớ không hoàn toàn xuất sắc, nhớ không.”
“Vậy có gì khác với gã cớm tên Sam chứ?”
“Nhiều lắm,” Jaine nói lơ đãng, nhớ lại khi gã không mặc gì. Sau phút mơ màng, cô đưa mình quay lại với thực tại. “Một nửa thời gian tớ muốn bóp chết anh ta.”
“Và nửa còn lại?”
Cô cười vui vẻ. “Tớ muốn xé nát quần áo anh ta.”
“Nghe như là điều cơ bản của một mối quan hệ tốt đẹp đấy.” Marci nói. “Chắc chắn là hơn tớ và Brick rồi, tớ đã giữ anh ta bên mình hàng năm trời.”
Jaine cảm thấy bớt căng thẳng vì chủ đề đã chuyển khỏi Sam. Làm sao cô có thể diễn tả được những gì mà chính cô cũng không hiểu về bản thân mình cơ chứ? Gã là kẻ dễ nổi cáu, họ khuấy động lẫn nhau và đêm qua gã đã không về nhà. Cô nên làm ngược lại thay vì cô gắng tính kế để chiếm giữ gã cho bản thân mình.
“Thế anh ta nói gì?”
“Không nhiều, đáng ngạc nhiên là thế. Khi Brick nổi điên, anh ấy biết điều chẳng khác gì đứa trẻ hai tuổi trong cơn cáu giận.” Marci chống cằm vào hai tay đan nhau. “Tớ thú nhận, anh ấy làm tớ thấy bất ngờ. Tớ chuẩn bị tinh thần nghe anh ấy là hét và chửi rủa chứ không phải là thấy anh ấy bị tổn thương.”
“Có lẽ anh ấy quan tâm nhiều hơn cậu nghĩ.” Luna nói nhưng giọng nói vẫn có vẻ hồ nghi.
Marci khịt mũi. “Những gì bọn tớ có thuận tiện cho cả hai nhưng không hoàn toàn là chuyện tình thế kỷ. Thế cậu thì sao? Có nghe tin gì từ Shamal không?” Marci chuyển đề tài cho thấy cô đã sẵn sàng từ bỏ đề tài về Brick cũng như kiểu Jaine nói chuyện về người khác thay vì Sam.
“Thực tế là tớ có nghe.” Luna nhìn vẻ suy tư. “Anh ấy... tớ không biết nữa ... là kiểu người bị ấn tưởng bởi tất cả sự nổi tiếng. Như thế tớ đột nhiên trở thành con người có giá trị hơn vậy, nếu như các cậu hiểu ý tớ. Anh ấy mới tớ đi ăn tối thay vì nói rằng anh ấy tiện đường ghé qua như trước đây.”
Một khoảng yên lặng bao trùm họ. Họ nhìn nhau, không thoải mái về sự đột nhiên thay đổi thái độ của Shamal.
Luna vẫn tỏ ra suy tư. “Tớ nói không. Trước đây tớ không đủ thú vị đối với anh ấy nên giờ tớ vẫn không đủ.”
“Làm đúng đấy.” Jaine nói, cảm thấy nhẹ hẳn người. Họ trao đổi những cái vỗ tay ăn mừng. “Vậy giờ thì thế nào? Shamal đã chính thức trở thành quá khứ hay cậu vẫn đang chờ đợi?”
“Chờ đợi. Nhưng tớ sẽ không gọi lại cho anh ấy đâu; nếu anh ấy muốn gặp tớ, anh ấy có thể gọi điện.”
“Nhưng cậu đã khước từ anh ta mà.” Marci nhắc nhở.
“Tớ không nói anh ấy hãy biến đi; tớ chỉ nói không, tớ đã có kế hoạch khác rồi.” Cô nhún vai. “Nếu chúng tớ có bất cứ mối liên quan nào thì những nguyên tắc cơ bạn sẽ phải thay đổi, nghĩa là tớ sẽ tạo nên một số nguyên tắc của tớ thay vì cứ làm theo anh ấy.”
“Chúng ta là một đống lộn xộn.” Jaine nói, thở dài và tìm nơi nương tựa trong cốc cà phê của cô.
“Chúng mình bình thường.” T.J. chỉnh lại.
“Đó là điều tớ nói.
Họ cười rúc rích khi người phục vụ mang bữa sáng đến cho họ và thả cái đĩa xuống trước mặt họ. Cuộc sống tình ái của họ đều bất hạnh nhưng vậy thì sao? Họ ăn trứng bác và thịt trộn để cảm thấy khá hơn.
Vì hôm nay là thứ sau, họ sẽ ăn tối ở Ernie sau giờ làm việc như thường lệ. Jaine nhận ra rằng thật khó mà tin được mới chỉ có một tuần kể từ khi họ vô tư soạn ra cái List đó. Trong một tuần mà đã có quá nhiều thay đổi. Đầu tiên là không khí của quán Ernie: khi họ bước vào, cả tiếng vỗ tay tán thưởng lẫn tiếng la ó chế giễu vang lên. Một số người phụ nữ chắc chắn là thành viên của nhóm đòi bình đẳng giới cảm thấy bị xúc phạm bởi cái List, tham gia vào nhóm la ó chế giễu.
“Các cậu có thể tin được điều này không?” T.J. lầm bầm khi họ ngồi xuống. “Nếu chúng ta là những nhà tiên tri thì tớ sẽ nói rằng có vẻ chúng ta sắp bị ăn đá.”
“Có người phụ nữ đã bị ném đá đến chết đấy.” Luna nói.
“Chúng mình cũng thế.” Marci nói, cười mỉa mai. “Vậy chúng ta nhận phản ứng từ người khác thì đã sao chứ? Nếu như ai đó muốn nói gì vào mặt chúng ta, tớ nghĩ chúng ta vẫn có thể giữ mình được.”
Người phục vụ thông thường của họ mang đồ uống đến. “Này, giờ các cô đã nổi tiếng rồi đấy.” Anh ta nói giọng tán thưởng. Nếu như anh ta có buồn bã vì một số mục trong cái List thì anh ta cũng không để lộ ra điều đó. Tất nhiên, có lẽ anh ta không ý thức được những mục đó là cái gì.
Jaine nói, “Thử nghĩ xem, chúng tôi đã nghĩ ra ý tưởng đêm thứ sáu tuần trước, ngồi ở cái bàn đằng kia đấy.”
“Các cô á? Ồ!” Anh ta nhìn về phía chiếc bàn đó với vẻ thắc mắc. “Hãy chờ đến khi tôi nói chuyện với ông chủ xong nhé.”
“Ừ, có thể ông ấy sẽ mạ vàng cái bàn hay làm gì đó tương tự.”
Người bồi bàn lắc đầu chậm rãi, nhìn vẻ hoài nghi. “Tôi không nghĩ thế. Không phải người ta chỉ làm thế với ngựa thôi sao?”
Cô thấy mệt mỏi, bằng lòng thức dậy vào cái giờ tồi tệ 2h sáng nên phải mất một giây cô mới hiểu ra mối liên quan. “Đó là thiến, không phải mạ vàng” (thiến: geld, mạ vàng: gild)
“Ồ.” Trông mặt anh ta nhẹ nhõm hẳn. “Tôi đang không hiểu làm thế nào mà các cô làm được việc đó với cái bàn.”
“À, chắc cần đến bốn người.” Jaine nói. “Mỗi người giữ một chân.”
T.J. cúi gằm xuống bàn, vai cô rung rung như thể cô đang cố gắng để kiềm chế không cười phá lên. Một cái nhìn hơi lộn xộn trong mắt Marci nhưng cô kiềm chế để giọng mình chỉ hơi rung rung khi yêu cầu đồ ăn. Luna là người điềm tĩnh nhất trong số họ, đợi đến khi anh chàng đi khuất vào trong bếp mới bịt tay và miệng rồi cười đến giàn giụa nước mắt.
“Mỗi người một chân.” Cô lặp lại, thở hổn hển và lịm đi vì ho.
Bữa tối không thoải mái như mọi khi vì mọi người cứ tiến đến bàn của họ đưa ra những lời nhận xét cả cạnh khoé và tán tụng. Khi đồ ăn của họ đến, thức ăn đã bị cháy khét cho thấy rõ ràng người đầu bếp thuộc thành phần ghét họ.
“Đi ra đây thôi.” Marci nói với vẻ căm phẫn. “Ngay cả chúng ta có thể ăn được cái đống hổ lốn đen thui này đi chăng nữa thì chúng ta cũng chẳng có cơ hội đâu vì người ta cứ đến làm phiền liên tục cho mà xem.”
“Thế chúng ta có phải trả tiền không?” Luna hỏi, nghiên cứu cái đống cục gạch mà người ta gọi là bánh hamburger.
“Bình thường tớ sẽ nói là không,” Jaine trả lời “Nhưng đêm nay chúng ta đã gây quá nhiều chú ý rồi nên nếu làm thế thì ngày mai việc đó sẽ bị đưa lên báo buổi sáng cho mà xem.”
Họ thở dài đồng ý. Bỏ lại những đĩa thức ăn mà họ hầu như chưa động đến, thanh toán hoá đơn và rời đi. Họ thường dềnh dàng kéo dài bữa ăn nhưng lần này khi họ rời đi mới chỉ hơn 6h một chút; mặt trời vẫn còn ở phía chân trời và hơi nóng vẫn còn như thiêu như đốt.
Tất cả đều rút lui về xe riêng của mình. Jaine khởi động chiếc Viper và ngồi một chút nghe tiếng quay mạnh mẽ của một động cơ hoàn hảo đầy sức mạnh. Cô bật quạt lên chế độ cao nhất và điều chỉnh lỗ thoát khí để không khí lạnh phả thẳng vào mặt.
Cô không muốn về nhà và xem bản tin phòng khi cái List đó lại được chiếu lại. Cô quyết định đi mua một ít hàng tạp hoá thay vì đợi đến tận mai, cô rẽ sang hướng bắc Van Dyke, rẽ vọt qua GM ở bên trái và ngoặt sang phải, dẫn cô đến sở cảnh sát Warren. Cô không muốn nhìn xem liệu chiếc xe tải mui trần màu đỏ hay chiếc Pontiac nâu xỉn méo mó có đậu trong bãi đỗ xe hay không. Tất cả những gì cô muốn làm là mua đồ dự trữ và quay về nhà với BooBoo; cô đã đi qua lâu rồi nên có thể nó đang bắt đầu xử lý một cái đệm khác.
Jaine là người không thích la cà mua sắm hàng tạp hoá. Cô ghét phải làm việc này nên cô lao vào của hàng như thể nó là trường đua ngựa vậy. Đẩy chiếc xe mua hàng với tốc độ chóng mặt vòng vèo qua khu vực sản phẩm, quăng bắp cải, rau diếp và hoa quả vào giỏ rồi lao tới lui giữa các kệ để hàng. Cô không nấu ăn nhiều lắm bởi vì đó là phiền phức lớn nếu chỉ có một người nhưng cô thường chuẩn bị một ít thịt nướng hay đồ gì đó tương tự và ăn với sandwich khoảng một tuần. Thực phẩm cho BooBoo rất cần thiết mặc dù –“
Một cánh tay ấm áp ôm vòng qua eo cô và giọng nói trầm trầm cất lên “Nhớ anh à?”
Cô cố kìm hãm tiếng thét inh ỏi của mình nên nói trở thành một tiếng rít nho nhỏ nhưng cô nhảy dựng lên ít nhất một foot và gần như đâm sầm vào giá để thức ăn cho mèo Sheba.
Cô quay ngoắt ra sau, nhanh chóng đẩy chiếc xe giữa họ và ném cho anh ta một cái nhìn mở to đầy cảnh giác. “Tôi xin lỗi,” cô nói, “nhưng tôi không biết anh. Chắc là anh đã nhầm tôi với ai đó.”
Sam quắc mắt cau có. Những người mua hàng khác đang nhìn họ với vẻ cực kỳ quan tâm; ít nhất là có một người phụ nữ nhìn như thể bà sẵn sàng gọi cảnh sát nếu anh làm gì đó sai trái.
“Hài hước thật.” anh giận dữ và thong thả cởi áo khoác ngoài ra, để lộ bao súng cài vào thắt lưng và một khẩu súng lục to tướng đen sì trong đó. Huy hiệu của anh cũng được kẹp vào thắt lưng, cái nhìn căng thẳng giữa tan dần khi tiếng thì thầm “Anh ta là cảnh sát” đến tai họ.
“Đi đi,” Jaine nói. “Tôi đang bận.”
“Anh biết. Cái gì thế này, Produce Five Hundred? Anh đã săn đuổi em khắp các gian hàng này 5 phút rồi đấy.”
“Không, không phải thế.” Cô quay lại, kiểm tra đồng hồ. “Tôi ở đây chưa được 5 phút.”
“OK, vậy thì 3 phút. Anh nhìn thấy tia chớp màu đỏ phóng đến Van Dyke và quay lại bám theo, anh đoán là em.”
“Xe anh gắn ra đa hả?”
“Anh đi xe của mình, không phải xe công.”
“Thế nên anh không thể chứng minh được tôi đi nhanh thế nào.”
“Chết tiệt, anh không có ý định ghi giấy phạt cho em đâu.” Anh nói khó chịu. “Mặc dù nếu như em không đi chậm lại thì anh sẽ gọi cảnh sát tuần tra thực hiện nhiệm vụ vinh dự này.”
“Vậy là anh đến đây chỉ để quấy rối tôi thôi à?”
“Không” gã nói với vẻ kiên nhẫn khủng khiếp. “Anh đến đây vì anh vừa đi và anh muốn thông báo cho em biết.”
“Đi?” cô nhắc lại, mắt mở to hết cỡ. “Tôi chẳng biết gì hết.”
Gã nghiến răng. Cô biết điều đó vì cô thấy quai hàm gã đang hoạt động. “Tốt thôi, anh nên gọi điện.” Gã dằn mạnh từng từ.
“Thật à? Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta là...”
“Hàng xóm?” Cô nói nốt câu khi thấy dường như gã không thể tìm được từ gã muốn. Cô bắt đầu thấy tự hài lòng, ít nhất là nhiều nhất có thể trong trạng thái mắt mờ vì thiếu ngủ.
“Bởi vì điều này tiến triển nữa.” Gã quắc mắt áp đảo cô, nhìn chẳng có vẻ gì là hạnh phúc vì “điều này” của họ.
“Điều? Tôi không làm điều gì hết.”
“Em sẽ làm điều của tôi.” Gã nói trong hơi thở nhưng thế nào đó mà cô nghe thấy và vừa định mở mồm để bật lại gã khi một đứa trẻ, có lẽ tầm 8 tuổi chạy qua và thúc mạnh thứ vũ khi laser bằng nhựa vào sườn cô, tạo nên tiếng rú inh ỏi như thể nó nã đạn liên tục vậy.
“Cô đã bị chết.” Nó nói vẻ chiến thắng.
Mẹ thằng bé vội vàng đi đến, trông đầy bối rối và bất lực. “Damian, dừng lại đi!” Bà mỉm cười với cậu nhưng trông nhăn nhó nhiều hơn. “Đừng có làm phiền những người tốt bụng này chứ.”
“Câm mồm” nó nói rất vô lễ. “Mẹ không thấy họ là những tên Terron từ Vaniot à?”
“Tôi xin lỗi” người mẹ nói, cô gắng kéo con đi. “Damian, đi đi nếu không con sẽ phải chịu phạt khi về nhà đấy.”
Jaine cố kiềm chế không cho mắt long lên sòng sọc. Đứa trẻ con lại thúc vào mạng sườn cô lần nữa. “Ui da!”
Vũ khí của nó lại rú lên inh ỏi, thích thú vì thấy cô bực mình.
Cô nở một nụ cười tươi và cúi xuống Damian yêu dấu, rồi thì thầm với giọng giống như người ngoài hành tinh. “Ồ, nhìn xem, một con người trái đất nhỏ bé.” Cô đứng thẳng lên và ném cho Sam một cái nhìn ra lệnh.
“Giết nó đi!”
Miệng Damian há hốc ra. Đôi mắt nó tròn xoe như đồng 25 xu khi nó nhìn thấy khẩu súng lục ở thắt lưng Sam.
Miệng thằng bé bắt đầu phát ra một chuỗi âm thanh chói tai như tiếng cứu hoả.
Sam chửi thề trong bụng, tóm lấy tay Jaine và bắt đầu lôi mạnh cô ra trước cửa hàng. Cô xoay sở rút cái túi ra khỏi chiếc xe mua hàng khi cô đi qua. “Này, hàng hoá của tôi!” cô phản kháng.
“Ngày mai em có thể bỏ ra 3 phút đến đây mà lấy chúng.” Gã nói với vẻ hung tợn kìm nén.
“Còn lúc này, anh đang cố gắng giữ em khỏi bị bắt đấy.”
“Vì điều gì?” cô hỏi đầy phẫn nộ khi gã lôi cô ra khỏi cánh cửa tự động. Mọi người quay lại nhìn họ nhưng đa số chú ý đến tiếng la hét của Damian ở gian hàng số 7.
“Thế việc doạ giết đứa bé hỗn xược đó và gây ra náo loạn thì sao?”
“Tôi không có doạ nó! Tôi chỉ yêu cầu anh làm thế thôi.” Cô gặp rắc rối khi chạy theo gã vì chiếc váy dài của cô không phải thiết kế để chạy.
Gã xoay ngược cô dựa vào toà nhà, chỗ không ai nhìn thấy và ấn cô vào tường. “Anh không thể tin được là anh lại để lỡ việc này.” Gã nói giọng cáu gắt.
Cô nhìn trừng trừng gã và không nói gì cả. “Anh đang ở Lansing.” Gã gầm gừ, cúi người xuống gần đến mức mũi gã gần như chạm vào mũi cô. “Phỏng vấn một vị trí trong chính quyền.”
“Anh không nợ tôi bất cứ lời giải thích nào.”
Gã đứng thẳng lên và ngửa mặt lên trời như thể đang tìm kiếm sự cứu giúp của Thượng đế. Cô quyết định cho gã một chút cơ hội.
“Tốt thôi, một cuộc điện thoại sẽ không có gì là quá đáng cả.”
Gã lẩm nhẩm gì đó. Cô biết gã nói gì nhưng không may là gã chẳng trả xu nào cho việc chửi thề cả. Nếu như gã làm thế thì cô đã đạt được thành công lớn rồi. Cô nhéo tai gã, kéo đầu gã xuống và hôn gã. Giống như thể gã đang đóng đinh cô vào tường, vòng tay gã quá chặt khiến cô gần như không thở được nhưng thở không còn đứng vị trí ưu tiên số một đối với cô nữa.
Cảm thấy gã dựa vào cô, nhấm nháp hương vị gã – điều đó mới quan trọng. Khẩu súng lục ở thắt lưng của gã vì thế cô biết rằng không phải nó đang thúc vào dạ dày cô. Cô ngọ nguậy cọ xát để chắc chắn điều đó. Không, chắc chắn không phải là khẩu súng.
Gã thở khó nhọc khi ngẩng đầu dậy. “Em lại chọn vị trí đáng nguyền rủa rồi.” Gã nói, nhìn ngó xung quanh.
“Em chọn? Em ở đây là định làm việc riêng của em, mua đồ tạp phẩm nhưng rồi em bị hai tên gàn dở tấn công...”
“Em không thích trẻ con à?”
Cô chớp mắt. “Cái gì cơ?”
“Em không thích trẻ con à? Em muốn anh giết đứa trẻ đó mà.”
“Em thích hầu hết bọn trẻ,” cô nói vẻ thiếu kiên nhẫn. “nhưng em không thích thằng bé đó. Nó thúc vào mạng sườn em.”
“Anh đang thúc vào dạ dày em đấy.”
Cô tặng cho gã nụ cười ngọt ngào làm gã bị rúng động. “Vâng, nhưng anh không dùng súng laser nhựa.”
“Đi ra khỏi đây thôi,” gã nói, trông thật dữ dội và đẩy cô vào trong xe của cô.