“Anh muốn uống cà phê không?” Jaine hỏi khi mở khoá cửa bếp và dẫn gã vào trong. “Hay trà đá?” cô nói thêm, nghĩ về chiếc ly thủy tinh lạnh và cao đúng điệu với cái nóng như thiêu ngoài kia.
“Trà.” Gã nói, phá tan tưởng tượng của cô về những anh chàng cảnh sát sống bằng cà phê và bánh rán. Gã nhìn quanh bếp nhà cô. “Làm thế nào mà em mới chỉ sống ở đây có hai tuần nhưng nơi này trông giống như có người ở hơn bếp của tôi vậy?”
Cô giả bộ xem xét vấn đề. “Em tin rằng điều đó được gọi là tháo mở.”
Gã nhìn lên trần nhà. “Anh để lỡ điều đó à?” gã thì thầm với trần nhà thạch cao, vẫn tìm kiếm sự khai sáng nào đó.
Jaine nhìn lén gã vài lần khi cô lấy hai chiếc ly ra khỏi tủ và cho đầy đá vào.
Máu cô chảy rần rật trong huyết mạch theo kiểu như khi cô tức giận, hồ hởi, ham muốn hoặc là sự pha trộn của cả ba điều đó. Bị nén bởi chiếc ghế bếp bọc nệm, trông gã còn to lớn hơn, vai gã che lấp cửa và kích thước cơ thể gã làm chiếc bàn bốn chỗ dát dát đá ceramic của cô nhỏ lại.
“Anh phỏng vấn loại công việc gì thế?”
“Cảnh sát bang, ban thám tử.”
Lấy bình trà ra từ tủ lạnh, cô rót đầy hai ly thủy tinh. “Chanh chứ?”
“Không, để nguyên thôi.” Gã lấy chiếc ly từ tay cô, những ngón tay gã lướt qua ngón tay cô. Điều đó cũng đủ làm núm vú cô nhăn lại và dựng đứng lên. Cái nhìn của gã tập trung vào miệng cô. “Chúc mừng,” gã nói.
Cô chớp mắt nhìn gã. “Em đã làm gì à?” Cô hi vọng gã không ám chỉ nên việc công khai cái List – ôi, Chúa ơi, cái List. Cô đã quên mất điều đó. Gã đã đọc hết rồi ư? Tất nhiên là rồi.
“Em chưa chửi thề lần nào trong khi bọn mình đã ở cạnh nhau nửa tiếng rồi. Em thậm chí còn không chửi thề khi anh lôi em ra khỏi siêu thị.”
“Thật à?” Cô cười, hài lòng với bản thân. Có lẽ việc phải trả tiền đã có tác dụng trong tiềm thức cô. Cô vẫn chửi thầm rất nhiều nhưng tiền phạt đã không đá bung nó ra từ phi cô nói to. Quá trình đang được thiết lập.
Gã nghiêng cốc nước lên và uống. Cô nhìn như bị thôi miên khi cổ họng mạnh mẽ của gã làm việc. Cô đấu tranh với ham muốn mãnh liệt được xé tan quần áo gã. Có gì không ổn với cô thế? Cô đã nhìn đàn ông uống nước cả đời rồi và chưa bao giờ nó lại tác động đến cô như thế này, thậm chí ngay cả với ba gã hôn phu cũ của cô cũng không.
“Nữa không?” cô hỏi khi gã uống cạn cốc nước và đặt nó xuống.
“Không, cám ơn.” Một cái nhìn u tối, nóng bỏng quét qua người cô, dừng lại ở ngực cô. “Trông em diện hơn bình thường. Có gì đặc biệt à?”
Cô không định né tránh chủ đề đó dù nó có nhạy cảm đến thế nào. “Sáng nay, bọn em có buổi phỏng vấn cho chương trình Good Morning America – vào 4h sáng nếu như anh có thể tin được! Em phải dậy từ 2h,” cô than phiền, “và em uể oải cả ngày hôm nay.” “Cái List trở nên phổ biến hơn à?” gã hỏi, ngạc nhiên. “Em sợ là thế,” cô nói giọng ủ ê, ngồi xuống cạnh bàn. Gã không ngồi xuống bên kia bàn mà kéo ghế ra sau cô. “Anh đã tìm nó từ trên mạng. Nó thực sự khôi hài – Cô C.” Cô há hốc miệng nhìn gã. “Làm sao mà anh biết?” cô hỏi. Gã khịt mũi. “Nghe như anh không nhận ra là em mồm mép thậm chí trên cả báo chí, ‘Những gì trên 8 inch hoàn toàn chỉ để nhìn ngắm và bàn tán thôi’.” Gã trích dẫn.
“Tôi có thể cho rằng anh chỉ nhớ những gì liên quan đến sex thôi.”
“Dạo này sex chiếm giữ tâm trí anh nhiều quá. Và em cần nhớ là – tôi không có cái gì để nhìn ngắm và bàn tán đâu.”
Nếu như gã không có, gã sẽ chẳng bỏ qua đâu, Jaine nghĩ, nhớ cái vật đáng thèm muốn của gã như thế nào khi nhìn nghiêng.
Gã tiếp tục. “Anh hạnh phúc vì anh không nằm trong các điểm gây cười đó.”
Jaine cười ngặt nghẽo ném người mình dựa vào ghế mạnh đến nỗi làm cô ngã ra sàn.
Cô ngồi đó giữ mạng sườn khiến cho nó bớt đau khá nhiều và tiếp tục làm giảm đau theo cách thô sơ đó nhưng cô không thể thôi cười. BooBoo tiến lại gần đầy cảnh giác nhưng cuối cùng nó lựa chọn không muốn lại gần tầm với của cô mà thay vì thế, nó tìm nới trú ẩn dưới ghế của Sam.
Sam cúi xuống và nâng còn mèo lên, đặt nó vào lòng gã và vuốt ve thân hình gầy guộc, dài ngoẵng của nó.
BooBoo nhắm tịt mắt lại và bắt đầu rên gừ rừ như tiếng cưa máy. Con mèo rên gừ gừ và Sam nhìn cô, đợi cho đến khi trận cười của cô giảm xuống chỉ còn những tiếng khúc khích và tiếng thở khò khè.
Cô ngồi trên sàn, hai cánh tay ôm quanh mạng sườn và nhoè nước mắt. Nếu như mascara bị hỏng thì nó sẽ chảy xuống má cô mất, cô nghĩ. “Em cần giúp đứng dậy không?” gã hỏi.
“Anh nên cảnh báo với em là nếu như anh cầm tay em thì anh có thể gặp rắc rối khi rút tay lại.”
“Em có thể tự làm được, cám ơn.” Cô cẩn thận đứng dậy mà không gặp khó khăn gì với chiếc váy dài và lau mắt bằng khăn giấy.
“Tốt. Anh ghét làm phiền... tên nó là gì nhỉ? BooBoo à? Sao con mèo lại có cái kiểu tên quỷ quái thế nhỉ?”
“Đừng có phàn nàn với em, phàn nàn với mẹ em ấy.”
“Con mèo cũng nên có tên phù hợp chứ. Đặt tên nó là BooBoo khác gì đặt tên con trai em là Alice. Nên đặt tên BooBoo là Tiger hay Romeo...”
Jaine lắc đầu. “Romeo không được.”
“Ý em nó...”
Cô gật đầu.
“Trong trường hợp này, em cho rằng BooBoo là cái tên khá hợp với nó mặc dù BooHoo sẽ hay hơn.”
Cô giữ chặt mạng sườn, thực sự rất chặt để ngăn không nổ ra tràng cười tiếp theo nữa. “Anh là một gã trai thực sự.”
“Thế em muốn anh là cái loại quỷ gì, diễn viên múa ba lê à?”
Không, cô không muốn gã là cái gì ngoài con người hiện tại của gã. Chưa ai khác từng kích thích khiến cho máu chảy rần rật trong huyết quản cô như rượu sâm panh và đó thực sự là thành tựu đáng hoan nghênh, thử xem mà xem, một tuần trước thôi, họ còn chưa từng trao đổi điều gì với nhau ngoài những lời lăng mạ. Mới chỉ có hai ngày trôi qua từ nụ hôn đầu tiên, hai ngày dường như là bất tận vì cô đã không có người yêu nào khác cho đến khi cô túm tai gã siêu thị và kéo gã xuống thấp bằng cô.
“Thế trứng của em thì sao rồi?” gã hỏi, vẻ hết sức mất bình tĩnh hiện lên trong đôi mắt đen tuyền của gã và cô biết rằng ý nghĩ của gã chẳng xa ý nghĩ cô là mấy. “Dĩ vãng rồi,” cô trả lời.
“Vậy thì lên giường thôi.”
“Anh nghĩ rằng tất cả những gì anh phải làm là nói ‘Lên giường thôi,’ và tôi sẽ ngã ngửa người ra hả?” cô nói giọng căm phẫn. “Không, anh hi vọng anh có cơ hội làm nhiều điều khác hơn thế trước khi em ngã ngửa người ra.”
“Tôi không có ngã gì hết.”
“Tại sao?”
“Vì tôi đang bị.” Hài hước thật, cô không thể nhớ ra được cô đã từng nói với gã trước đây, thậm chí cô còn chẳng thấy chút băn khoăn nào cả. Lông mày gã nhíu xuống. “Em làm sao cơ?” gã hỏi trong cơn tức giận ngày càng tăng.
“Đang bị. Kinh nguyệt. Có lẽ anh chưa bao giờ nghe thấy. Đấy là lúc ...”
“Anh có hai chị em gái; anh nghĩ rằng anh hiểu một ít về nó. Và một trong những điều anh biết là trứng rụng vào khoảng giữa kỳ và không gần sát với ngày cuối kỳ!” Vỡ lở rồi. Jaine mím môi. “OK, em nói dối đấy. Luôn có khả năng mong manh vào ngày cuối và em không sẵn sàng liều mạng với nó, đúng chưa nào?”
Rõ ràng chẳng đúng tẹo nào. “Em đang tìm cách dừng anh lại,” gã rên rỉ, mắt nhắm nghiền như thể đang đau nhói. “Anh gần chết đến nơi rồi còn em thì tìm cách dừng anh lại.”
“Anh nói cứ như em bội tín ấy.” Gã mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô. “Thế giờ thì sao?” Sự lãng mạn của gã chả hơn gì tảng đá, cô nghĩ, vậy sao cô lại thích gã nhỉ? “Ý kiến của em về màn dạo dầu là có thể...”
“Anh vẫn tỉnh táo đấy chứ?” cô càu nhàu.
Gã phác một điệu bộ tỏ ra mất kiên nhẫn. “Giờ thì sao?”
“Không.”
“Trời!” gã ngả lưng ra ghế và nhắm mắt lại. “Giờ thì có gì không ổn cơ chứ?”
“Em nói rồi, em đang bị.”
“Thế nên?”
“Thế nên ... không”
“Tại sao không?”
“Bởi vì em không muốn!” Cô hét lên. “Để em yên!” Gã thở dài. “Anh hiểu rồi, PMS (hội chứng tiền kinh nguyệt)”
“PMS là trước đó, đồ ngốc.”
“Vậy ra em nói thế đấy. Hỏi bất cứ người đàn ông nào và em sẽ nghe được câu trả lời khác.”
“Nghe như họ thành thạo lắm nhỉ.” cô giễu cợt.
“Cưng à, chỉ có duy nhất đàn ông là chuyên gia về PMS thôi. Đó là lý do tại sao đàn ông quá giỏi chiến đấu trong chiến tranh; họ đã được học về Lẩn tránh và Trốn thoát từ ở nhà rồi.”
Cô nghĩ đến việc ném cái chảo rán vào mặt gã nhưng BooBoo lại nằm ở đó và dù gì thì cô cũng phải tìm cái chảo rán đầu tiên đã.
Gã cười toe toét vì biểu hiện trên gương mặt cô. “Em có biết tại sao PMS lại được gọi là PMS không?”
“Anh không dám đâu,” cô doạ dẫm. “Chỉ phụ nữ mới có thể kể những chuyện tiếu lâm về PMS thôi.”
“Bởi vì nó được ví như ‘bệnh bò điên’”. Giờ thì không chảo rán gì cả, cô nhìn ngó kiếm một con dao. “Biến ra khỏi nhà tôi.”
Gã thả BooBoo xuống sàn nhà và đứng dậy, rõ ràng định Lẩn tránh và Trốn thoát.
“Ngồi xuống nào,” gã nói, đẩy cái ghế giữa họ.
“Ngồi xuống cái con khỉ ấy! Chết tiệt, con dao thái thịt của mình ở đâu nhỉ?” Cô nhìn quanh với vẻ thất vọng. Nếu như cô sống ở đây lâu hơn thì cô sẽ biết cô đã để mọi thứ ở đâu! Gã đi vòng qua cái bàn, đến sau ghế và kẹp chặt cả hai cổ tay cô trước khi cô nhớ ra cô để dao thái ở chỗ nào. “Em nợ anh 50 xu đấy,” gã nói, cúi xuống cười với cô khi kéo cô vào người gã.
“Không phải nói nhiều! Tôi đã nói rằng tôi sẽ không trả nếu như đó là lỗi của anh.” Cô thổi tóc mái ra khỏi mắt để cô có thể trợn trừng nhìn gã hiệu quả hơn.
Gã cúi xuống và hôn cô.
Thời gian nhưng dừng lại. Chắc chắn gã đã thả cổ tay cô ra vì cánh tay cô đang trượt quanh cổ gã. Đôi môi gã nóng bỏng và thèm khát, gã hôn theo cách mà có lẽ không người nào có thể làm nhưng vẫn phóng khoáng. Mùi đàn ông thơm và ấm áp của gã lấp đầy phổi cô, thấm vào da cô. Gã luồn một cánh tay to lớn của mình xuống mông cô và nâng cô lên khỏi mặt đất, chỉnh cho phần dưới cơ thể họ hoàn toàn khít với nhau. Chiếc váy dài làm cô vướng víu không thể vòng hai chân quanh người gã được. Jaine uốn cong người trong sự tuyệt vọng, gần như phát khóc. “Chúng mình không thể,” cô thì thào khi miệng gã kích thích từng cm trên cơ thể cô.
“Chúng mình có thể làm nhiều điều khác,” gã thì thầm trả lời và ngồi xuống. Cô nằm ngang lòng gã, dựa vào cánh tay gã. Gã khéo léo luồn tay vào trong cổ áo cô. Cô nhắm nghiền mắt lại vì khoái cảm khi cánh tay thô rám của gã chà xát núm vú. Gã thốt ra một hơi thở dài và rồi cả hai như nín thở khi cánh tay gã mày mò khắp ngực cô, tìm hiểu kích cỡ, sự mềm mại và bề mặt làn da cô.
Gã lặng lẽ rút tay ra và kéo chiếc áo qua đầu cô, rồi khéo léo tháo móc áo con và đẩy nó qua vai cô, rơi xuống nền nhà.
Cô nằm dài trong lòng gã, gần như khoả thân, hơi thở của cô trở nên gấp gáp khi cô nhìn gã ngắm cô. Cô biết rõ ngực mình thế nào nhưng cô không hiểu liệu trong mắt đàn ông thì nó ra sao? Nó không lớn nhưng rắn chắc và cao. Núm vú cô nhỏ nhắn và màu nâu hồng nhạt, mềm mại, mượt mà và thanh nhã so với ngón tay thô ráp của gã đang xoay tròn nhè nhẹ quanh nó, khiến nó săn lại thậm chí còn chặt hơn.
Khoái cảm đâm mạnh qua cơ thể cô, làm cô gập chặt hai chân lại để dằn lại.
Gã nâng cô lên làm cho người cô còn cong hơn trong vòng tay gã và cúi đầu xuống ngực cô.
Gã dịu dàng, hoàn toàn không hấp tấp. Giờ đây cô sững sờ vì sự từ từ của gã, cô ngấu nghiến hôn gã. Gã gục mặt vào khe giữa hai ngực cô, hôn hai bầu ngực cô và liếm núm vú cô đầy dịu dàng cho đến khi chúng đỏ ửng và không thể săn chặt hơn được nữa. Cuối cùng gã bắt đầu mút núm vú cô một cách chậm rãi với một lực đều đều và khi đó cô đã quá sẵn sàng như thể gã dùng dây điện chạm vào cô vậy. Cô không thể điều khiển cơ thể mình nữa, không thể ngăn mình đừng cong người lên một cái man dại trong vòng tay gã nữa; tim cô đập dữ dội, những xung nhịp gấp gáp khiến cô hoa mắt. Cô thấy bất lực; cô sẽ làm hầu hết những gì gã muốn. Khi gã dừng lại thì đó là do sức mạnh nghị lực của chính gã chứ không phải của cô. Cô có thể cảm nhận được gã đang run, cơ thể khoẻ khoắn và mạnh mẽ của gã run rẩy như thể gã lạnh lắm dù cho làn da của gã quá nóng bỏng. Gã nâng cô ngồi thẳng dậy, vuốt ve hông và tấm lưng trần của cô. “Nếu như anh vào trong em,” gã nói với giọng căng thẳng. “Anh sẽ chỉ chịu được hai giây thôi. Có lẽ thế.”
Cô phát điên. Cô đã thế, bởi vì hai giây của Sam còn tuyệt hơn bất cứ những gì cô có thể nghĩ ra lúc này. Cô nhìn chằm chằm gã với cái nhìn thẫn thờ và miệng sưng mọng. Cô muốn hai giây này. Cô muốn đến phát điên lên được.
Gã nhìn xuống ngực cô và phát ra âm thanh như nửa rên rỉ, nửa than khóc. Gã lầm bầm một tiếng chửi thề rồi cúi xuống, nhặt áo len của cô lên khỏi sàn nhà, ấn nó vào ngực cô. “Có lẽ tốt hơn thì em nên mặc lại đi.”
“Có lẽ tôi nên thế,” cô nói, giọng cô nghe đờ đẫn thậm chí với cả chính bản thân cô. Tay cô dường như không hoạt động được mà vẫn vòng quanh cổ Sam. “Hoặc em mặc áo vào, hoặc chúng ta phải vào phòng ngủ.” Chẳng có vẻ đe doạ gì cả, cô nghĩ khi mỗi tế bào trong cơ thể cô đang nói “Vâng! Vâng! Vâng!” Nhưng miễn là cô vẫn giữ mồm giữ miệng được thì cô vẫn giữ mình được nhưng cô bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng đối với việc có thể giữ gã tránh xa cô trong vòng đôi ba ngày nữa hay không chứ đừng nói trong vòng hai tuần như cô đã vạch kế hoạch. Tra tấn gã nghe không có hài hước như trước đây nữa bởi vì cô biết rằng làm thế cũng có nghĩa tra tấn mình như thế nào.
Gã xỏ tay cô vào trong áo len và kéo nó qua đầu cô, giật mạnh xuống. Chiếc áo bị mặc trái, cô nhận thấy nhưng ai quan tâm? Cô thì không. “Em đang cố gắng để giết chết anh,” gã buộc tội. “Anh sẽ bắt em phải trả giá.”
“Như thế nào?” cô hỏi vẻ quan tâm, nhướn người lên dựa vào gã. Xương sống cô cũng gặp rắc rối hệt như tay cô, cô không thể đứng thẳng dậy được. “Thay thì đâm mạnh vào trong em nửa tiếng như em nói em muốn, anh sẽ dừng lại ở phút thứ 29.” Cô cười khúc khích. “Em đã nghĩ là anh chỉ giữ được 2 giây thôi đấy.”
“Đấy chỉ là lần đầu thôi. Lần thứ hai chúng ta sẽ làm cháy cả ga trải giường mà xem.”
Cần phải vậy, cô nghĩ, chui ra khỏi lòng gã. Vật đàn ông của gã cứng ngắc như thanh thép thúc vào hông cô và nói chuyện về sex chẳng giúp thêm được gì. Nếu cô thực sự, thực sự không muốn ngủ với gã thì tốt hơn là cô nên đứng dậy ngay. Nhưng cô thực sự, thực sự muốn ngủ với gã và chỉ một phần nhỏ nhoi trong trí óc cô vẫn còn cảnh giác mà thôi. Tuy nhiên, phần nhỏ nhoi đó cứ khăng khăn phản đối. Cô đã học được bài học đau đớn để không tin rằng cái “sau-đó-sống-hạnh-phúc-mãi-mãi” sẽ xảy ra với cô và nếu chỉ vì họ nóng bỏng với nhau thì không có nghĩa rằng có gì đó giữa họ ngoài tình dục.
Cô hắng giọng. “Em nên ngồi dậy, phải không?”
“Nếu như em di chuyển thì chỉ di chuyển từ từ thôi.”
“Sát thế này hả?”
“Chỉ cần gọi anh là đinh Etna.”
“Ai là Edna?”
Gã cười, như cô lường trước nhưng âm thanh rất căng thẳng. Cô thận trọng chuồi ra khỏi lòng gã. Gã cau mày và vụng về đứng trên đôi chân gã. Phía trước quần gã bị biến dạng căng lên như hình cái lều. Jaine cố không nhìn chằm chằm vào đó.
“Kể cho em nghe về gia đình anh đi,” cô buột miệng.
“Cái gì?” Trông gã như thể gã gặp khó khăn khi bắt theo việc thay đổi chủ đề.
“Gia đình anh. Kể cho em về họ đi.”
“Tại sao?”
“Để lôi tâm trí anh ra khỏi việc... anh biết mà.” Cô chỉ vào cái “anh biết”. “Anh đã nói rằng anh có hai chị em gái.”
“Và bốn anh em trai.”
Cô chớp mắt. “Bảy. Ồ!”
“Ừ. Không may là em gái lớn của anh, Dorothy lại là con thứ ba. Người nhà anh cố gắng có thêm con gái nữa nên em ấy không phải đứa con gái duy nhất. Họ có thêm ba người con trai nữa khi cố sinh thêm cho Doro một đứa em gái nữa.”
“Vậy anh là con thứ mấy?”
“Thứ hai.”
“Anh có thân với gia đình không?”
“Khá thân. Bọn anh cùng sống ở bang này ngoại trừ Angie, đứa bé nhất. Nó đi học đạ học ở Chicago.”
Việc đó đã có tác dụng, trông gã thư giãn hơn một chút mặc dù cái nhìn trân trối của gã vẫn tập trung vào bộ ngực không mặc áo lót của cô. Để kiếm việc gì khác cho gã làm, cô rót đầy ly trà đá và đưa cho gã.
“Anh đã bao giờ kết hôn chưa?”
“Một lần, khoảng mười năm trước.”
“Điều gì đã xảy ra?”
“Em thóc mách quá.” Gã nói. “Cô ấy không thích làm vợ cảnh sát; anh không muốn làm một tên chồng chó chết. Kết thúc câu chuyện. Cô ấy chuyển đến West Coast ngay khi ký giấy xong. Thế còn em?”
“Anh thóc mách quá.” Cô trả miếng rồi ngập ngừng. “Anh có nghĩ em là loại chó cái không?” Chúa biết rằng không phải cô luôn hành xử với gã theo cách tốt nhất. Hãy nghĩ về điều đó, cô chưa bao giờ hành xử với gã theo cách tốt nhất. “Không. Em đáng sợ như quỷ nhưng em không phải loại chó cái.”
“Được, cám ơn anh.” Cô thì thầm, rồi, bởi vì sự công bằng, cô nói. “Không, em chưa từng kết hôn nhưng em đã đính hôn 3 lần rồi.”
Chiếc ly dừng lại trên miệng gã và gã giật mình nhìn cô.
“3 lần?”
Cô gật đầu. “Em nghĩ em không giỏi trong mối quan hệ nam nữ lắm.”
Cái nhìn của gã quay trở lại ngực cô. “Ồ, anh không biết. Em đang khá giỏi trong việc làm anh thấy thú vị đấy.”
“Thế nên có khi anh bị đột biến.” Cô nhún vai bất lực. “Gã hôn phu thứ hai của em quyết định rằng gã vẫn còn yêu bạn gái cũ mà em đoán là chưa bao giờ là bạn gái cũ của gã cả nhưng em không hiểu chuyện gì xảy ra với hai người kia.”
Gã khịt mũi. “Có thể họ sợ.”
“Sợ!” Không hiểu sao cô thấy đau đớn, một chút thôi. Cô cảm thấy môi mình run run. “Em không tồi tệ thế chứ?”
“Tồi hơn,” gã nói vui vẻ. “Em đang xui tận mạng. Em chỉ may mắn là anh thích xe độ lại. Giờ thì nếu như em mặc quần áo để ra ngoài thì anh sẽ đưa em đi ăn tối. Hamburger có được không?”
“Em thích đồ ăn Tàu hơn.” Cô nói khi cô đi xuống hành lang nhỏ dẫn đến phòng ngủ của mình.
“Hiểu.”
Gã chỉ thì thầm nói nhưng không hiểu sao cô vẫn nghe thấy và cô cười mỉm khi đóng cửa phòng ngủ lại, cởi chiếc áo len đỏ ra. Nếu như gã thích xe độ, cô sẽ cho gã thấy cô có thể lái nhanh đến mức nào. Vấn đề là gã phải bắt được cô.