Đường Tình thấy Anthony nói cũng đúng. Khi cậu học đại học nghe rất nhiều đồn đãi huyên náo về anh. Phần lới Đường Tình nghe được đều là chuyện anh dùng bạo lực cuớp người yêu hay là tụ tập đánh nhau. Còn khi ở nhà Viscount, thì Đường Tình nghe được đều là anh là tên xấu xa, lang tâm cẩu phế, rác rưởi, nhưng chưa từng nghe nói anh là một họa sĩ. Tóm lại, Anthony là một người mang đầy tai tiếng
Năm đó, Đường Tình thưởng thức bức tranh kia là được trưng bày ở trên hành lang của trường, thường thường sẽ có vài học sinh treo tác phẩm của mình lên đó. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy bức tranh đó thì liền bị mê hoặc không thôi. Anthony vẽ chính là cảnh tượng tử vong, có lẽ bức tranh mang một ẩn ý nào đó, hay là do cậu cảm thấy bức tranh này kỳ quái, tóm lại bức tranh đó gọi là “Vô Danh”.
“Tôi chưa bao giờ nghe nói anh biết vẽ.”
Đường Tình thật sự cảm thấy rất ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ biết Anthony lại biết vẽ tranh. Những bức tranh treo ở trên tường nhà Viscount không có bức nào là bút tích của anh. Nếu có tranh của anh, thì Đường Tình tin chắc mình sẽ nhận ra được.
“Đại khái là bởi vì di truyền đi!”
Đường Tình giật mình một cái.
Anthony lạnh nhạt nói: “Mẹ của tôi là nhà nghệ thuật, là một hoạ sĩ không nổi danh, trước đây bà ấy cũng có dạy cho tôi vẽ.”
“Tôi chưa từng nghe nói qua.” Hắn thật chưa từng nghe nói qua, ngay cả Eddie cũng không đề cập đến chuyện này.
Anthony lộ ra một nụ cười châm chọc, “Em chỉ nghe qua bà ấy là một kỹ nữ, chuyên đi câu dẫn chồng của người khác, đứa con do bà sinh ra là một tên thối tha, có khi là tạp chủng của tên đàn ông nào đó, may mắn bà chết sớm, không thấy được tên tạp chủng này đã quậy phá thế nào, mọi người trong gia đình Viscount đều cảm thấy hổ thẹn vì nó …”
Đường Tình không thể phủ nhận lời anh nói, nhưng cậu nghe ra được những lời này của anh không những là tự giễu, mà còn bao hàm oán khí và lửa giận.
“Tranh anh vẽ rất tuyệt.” Lời cậu nói làm cho Anthony tắt tiếng.
Anthony giơ lên cánh tay, dùng sức ôm cậu vào trong lòng mình, nói ra lời nói làm cho cậu nhất thời thất thần. “Mông của em cũng rất tuyệt.”
Sau khi Đường Tình hoàn hồn, liền hiểu được Anthony đang đùa giỡn cậu, thì cậu lập tức hất nước lên mặt anh, cả giận nói: “Anh nói bậy bạ gì đó?”
Anthony nhìn cậu ‘ha hả’ lên, “Thật sự rất tuyệt, cực kỳ co dãn, bóp vào đã nghiền vô cùng, hại tôi cứ muốn em hết lần này sang lần khác.”
“Anh thật hạ lưu, chẳng biết xấu hổ gì cả …” Đường Tình bị anh trêu chọc đến thần tình ửng đỏ, chỉ biết lên tiếng nói anh hạ lưu.
Anthony nhẹ giọng nói: “Đừng lộn xộn nữa, em hại tôi lại rục rịch.”
Đường Tình phát hiện không phải anh chỉ thuận miệng nói, mà hạ thân của anh thật sự đã cương lên. Đường Tình xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, đành phải tùy ý Anthony ôm cậu, thật sự không dám cử động nữa.
“Dọn đến đây ở với anh đi.” Anthony hy vọng hai người có thể có nhiều cơ hội ở chung. (ta sẽ thay đổi xưng hô từ đây … aka sống chung rồi mà)
“Không cần.”
“Hôm nay anh sẽ giúp em thu dọn hành lý.”
“Sao anh lại bá đạo như vậy?” Đường Tình nhịn không được mà bĩu môi.
“Bá đạo là bản tính của anh.” Anthony trộm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu một cái, chọc cho cậu tức giận không thôi.
Cậu dựa vào trên người Anthony, lẳng lặng nghe tiếng tim Anthony đập. Đường Tình vốn rất chán ghét anh, không hiểu vì sao, hiện tại lại không còn chán ghét nữa, ngược lại đã quen với cảm giác có anh bên người.
“Em vốn rất ghét anh.”
Thân thể Anthony cứng đờ, nhưng là vòng tay ôm cậu vẫn không thả lỏng.
Đường Tình cùng anh bốn mắt giao nhau, cậu cảm thấy kỳ quái nói: “Nhưng mà không biết vì sao hiện tại em không còn ghét anh nữa.”
Anthony thả lỏng thân thể cứng ngắc, chỉ nói là: “Dọn tới sống cùng anh.” Rồi đột nhiên anh thay đổi bộ dáng đứng đắn, nói: “Anh muốn mỗi ngày đều được xoa bóp chiếc mông nho nhỏ đầy co giản của em.”
Đường Tình tát lên mặt anh một cái, “Anh cực kỳ hạ lưu! Sao lại có người dê như anh vậy chứ?”
Anthony vừa cười to vừa nhìn biểu tình quẫn bách xấu hổ của cậu, tiếp theo anh ôm cậu ra khỏi bồn tắm lớn, dùng khăn lông lau khô thân thể cậu, rồi động tác vô cùng ôn nhu mặc quần áo vào cho cậu, sau đó kéo tay cậu, nói: “Đi, hiện tại đi lấy hành lý của em.”
Đường Tình bị anh bức bách căn bản nói không ra được chữ “Không”.
Vào lúc ban đêm, cậu thanh toán tiền phòng khách sạn, rồi mang theo hành lý chuyển tới sống cùng với Anthony. Anthony dành ra một tủ quần áo để cho cậu sử dụng. Sau khi cất đồ vào tủ xong, cậu bị Anthony kéo lên trên giường, rồi anh ôm chặt lấy cậu. Làm thế nào anh cũng không chịu buông cậu ra, cứ thế mà ôm chặt lấy cậu nguyên một buổi tối.
◇◇◇
Đường Tình chuyển tới nhà Anthony sống rất thoải mái, bởi vì cậu thực thích căn hộ này, xung quanh căn hộ tràn ngập hơi thở nghệ thuật khiến cho cậu say mê. Khi cậu nhìn cách bài trí trong nhà thì cậu biết tất cả đều do Anthony tự tay bố trí, bởi vì cậu không tin có nhà thiết kế nội thất nào có thể thiết kế ra loại cảm giác như thế này.
Cậu có hỏi qua Anthony, nhưng Anthony luôn tránh né, giờ đây cậu mới phát giác Anthony rất ít khi nói về chuyện của mình, nếu có người nhắc tới, thì anh sẽ lập tức chuyển hướng đề tài, không nói thêm nữa. Cậu cũng không đòi xem bức tranh do Anthony vẽ, mà Anthony cũng không nhắc đến chuyện đó.
Khi sống chung với nhau, mỗi buổi tối anh đều kiên trì muốn cậu ngủ chung một giường với anh. Lúc mới bắt đầu cậu cảm thấy rất không quen, hai người căn bản không có làm tình, chỉ đơn giản nằm ngủ chung một giường, nhưng cảm giác so với làm tình còn cảm thấy thân mật hơn. Cậu cảm thấy cậu và Anthony không nên thân mật như thế. Anthony thích luồng tay vào trong áo ngủ của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da mịm màng của cậu, trông anh như rất hưởng thụ loại cảm xúc ấy. Nhưng Anthony cũng không có làm tình với cậu, tựa như biết sau khi cậu tập đi catwalk xong thì đã sớm không còn sức lực.
Cậu thật sự không biết Anthony đang suy nghĩ cái gì, tóm lại các loại hành vi của Anthony đều làm cho cậu đoán không ra, nghĩ cũng không hiểu, càng ngày càng mơ hồ.
Hơn nữa sau khi chuyển vào sống chung, cậu vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra kỳ thực Anthony là một người rất bận rộn. Trong nhà có một căn phòng là phòng làm việc của Anthony, cậu luôn nghe được thanh âm máy fax không ngừng truyền tới bản fax. Khi cậu còn đang ngủ say, thì Anthony đã sớm rời giường bước vào căn phòng đó.
“Anh rất bận sao?”
Anthony nhướng mi, “Cũng tạm, gần đây đang vội xử lý một sự kiện, chờ sau khi vấn đề sở hữu được giải quyết, sẽ không còn bận nữa.”
Cậu cảm thấy nhàm chán nên quay về giường ngủ. Anthony lập tức đóng cửa căn phòng kia lại, quay về giường ôm lấy cậu. Hơi thở của anh làm cho Đường Tình cảm thấy rất nhột.
Kỳ thật gần đây Đường Tình đi catwalk không được suôn xẻ, tâm tình tuột xuống tận đáy cốc. Thầy Lâm bắt đầu đối với sự biểu hiện của cậu có điểm thất vọng. Cậu cũng biết mình đang thiếu hụt điểm gì đó, nhưng mà cậu không biết rốt cuộc mình thiếu cái gì.
“Em đang phiền chuyện gì?” Ngữ khí Anthony rất ôn nhu.
Đường Tình xoay người lại, dựa vào lòng ngực anh. Cậu rất ít khi tâm sự với người khác về vấn đề công việc, nhưng mà ngữ khí của Anthony rất ôn nhu, làm cho cậu nhịn không được mà mở miệng nói ra điều phiền não của mình. “Không có gì, em cảm thấy em không sao biểu hiện ra được cảm giác của thầy Lâm.”
“Vì sao? Em rất giỏi mà.”
Đường Tình bật cười, “Giỏi cái gì chứ, nếu em thật sự rất giỏi như anh nói, thì em cũng không cần lăn lộn nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là một người mẫu không tiếng tăm.”
“Không, em là một viên kim cương, anh nhìn ra được, một viên kim cương hoàn mỹ nhất.”
Anh nói “kim cương” làm cho Đường Tình cười đến chảy cả nước mắt. “Anh không cần vì một người đã lên giường cùng anh mà nói xạo như vậy, em vốn nghĩ rằng anh không biết nói xạo chứ.”
Anthony bắt lấy tay cậu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, làm cho cậu biết vừa rồi cậu không những đã nói lỡ lời, mà có lẽ còn thất lễ với Anthony.
“Làm tình rất đơn giản, không cần phải nói xạo, chỉ cần có tiền là lập tức có ngay.”
Đường Tình không chấp nhận cách nói này. “Nói như anh vậy thì lòng người toàn xấu xí.”
“Lòng người vốn rất xấu xí, chỉ có em là ôm ấp khát vọng, hơn nữa còn có một đôi mắt rất mê người, khiến cho người ta khi nhìn thấy em cũng sẽ cảm thấy tràn ngập hy vọng.”
“Thật vậy chăng?” Đường Tình không dám tin. Cậu có một đôi mắt mê người sao? Sao cậu không cảm thấy?
Ngay sau đó Anthony liền hôn lên môi cậu. Cậu tự nhiên sẽ hôn trả lại Anthony, tiếng hít thở nhẹ nhàng giao hòa lẫn nhau khiến cho toàn thân cậu nóng lên.
“Gần đây em có vận động gì không?” Lời Anthony nói khiến cho cậu cả kinh.
Cậu rốt cục biết vấn đề ở chỗ nào rồi! Trong khoảng thời gian cậu ở Đài Loan này đã không có vận động bảo trì vóc dáng, chỉ cần béo lên 1kg, thì đường cong đã có sự biến hóa, cho nên thầy Lâm mới có thể cảm thấy cậu không thể bày ra được điểm đặc sắc của bộ quần áo.
Anthony hôn cậu càng ngày càng kịch liệt, làm cho tim cậu đập thật nhanh, hơi thở trở nên dồn dập. Cậu thở phì phò nhẹ đẩy Anthony ra, “Gần đây em không có vận động.”
“Muốn bơi lội? Hay tập thể hình?”
“Xem ra em phải đi đăng ký phòng tập thể hình rồi.”
Anthony với tay lên đầu giường sờ soạn một hồi, rồi đưa cho cậu một cái thẻ vàng: “Anh đã đăng ký giúp em, em đến nơi này đi.”
Cậu nương theo ánh đèn ngủ mà đọc cái tên ở trên thẻ vàng, hình như đây là thẻ hội viên của một câu lạc bộ thể hình cao cấp. Đường Tình có điểm hoài nghi, có điểm không dám tin Anthony vậy mà đã sớm giúp cậu đăng ký, có nghĩa là anh đã sớm biết cậu thiếu vận động.
“Sao anh biết em thiếu vận động?”
“Anh biết làm một người mẫu chuyên nghiệp thì phải trả giá rất nhiều, mà em so với người khác còn cố gắng hơn, dáng người cũng so với người khác đẹp hơn, mà mấy tên thiết kế lại xem mấy người mẫu chẳng phải là người.”
Đường Tình không thể phủ nhận lời anh nói, bởi vì mấy nhà thiết kế tựa hồ bẩm sinh có tính ngược đãi cuồng, khi người mẫu mặc vào quần áo do bọn họ thiết kế, nếu có một chút lỗi nhỏ thì bọn họ cũng có thể nói thành đại sự.
Cậu nở nụ cười, “Anh nói đúng a, bọn họ rất giống, rất giống…”
“Rất giống nhà nghệ thuật tính tình âm tình bất định.” Anthony tiếp lời làm cho cậu lại bật cười. Cậu gật đầu một cái thật mạnh đồng ý với cách nói của Anthony.
Anthony dùng sức hôn lên môi cậu, “Tuy anh không để ý em mập lên, nhưng em vẫn nên đi bơi lội, tập thể hình, bởi vì em là người mẫu chuyên nghiệp, cần phải có tinh thần chuyên nghiệp.”
Đường Tình nhịn không được tò mò hỏi: “Vì sao anh biết dáng người em thay đổi?”
Anthony cười lên khiến cho trái tim của cậu đập lệch nhịp một cái.
“Bé ngốc, mỗi ngày anh đều ôm em, em béo hay gầy, làm sao anh không biết được?” Lời Anthony nói ra khiến cho gương mặt Đường Tình đỏ ửng.
Cậu cảm thấy những lời Anthony nói đã biểu đạt giữa bọn họ rất là thân mật, hơn nữa còn cho thấy Anthony không chỉ muốn ngủ với cậu, mà còn rất quan tâm đến cậu, cho nên mới phát giác ra vấn đề mà ngay cả bản thân cậu cũng không thể phát giác.
“Anthony.”
“Ân?”
Cậu ôm Anthony một cái thật mạnh. “Cám ơn anh.”
Cậu trả lời của Anthony là cho cậu một nụ hôn khiến cho cậu không thở nổi. Cậu ôm lấy cổ Anthony, nhiệt liệt hôn trả lại, miệng lưỡi hai người day dưa lẫn nhau, ý muốn làm tình trong cậu bỗng nhiên trở nên thật mãnh liệt.
Nhưng không ngờ lần này Anthony lại cự tuyệt cậu. “Không được, có thể là liên quan tới việc anh thường xuyên ngủ với em, nên đường cong của em mới bị biến hóa.”
Dục hỏa trong cậu đang rực cháy, thế nhưng không ngờ Anthony lại cự tuyệt cậu. Đường Tình dở khóc dở cười, không biết nên cao hứng vì Anthony đã nghĩ cho cậu, hay là nên đau khổ vì hiện tại hạ thân đã cực kỳ nóng rực. Cậu cắn môi, dục vọng trong cậu đã hoàn toàn bùng nổ. Nếu như cậu đủ thẳng thắn thành thực, thì cậu phải thừa nhận rằng trong khoảng thời gian này trong thân thể cậu đã hoàn toàn bị Anthony khai phá, thậm chí cậu rất hưởng thụ, rất sung sướng khi Anthony ở trong cơ thể cậu luật động.
“Vậy quên đi, chúng ta ngủ đi!” Thanh âm của cậu rất trầm thấp, tràn đầy buồn rầu khi dục vọng không được thỏa mãn.
Đối với phản ứng thành thực của cậu, Anthony phát ra tiếng cười khẽ. “Chúng ta có thể không làm tình, thế nhưng để anh phục vụ cho em, như vậy em mới không khó chịu.”
Cậu còn chưa kịp cự tuyệt, thì tay Anthony đã chạm đến hạ thân của cậu. Cậu hít vào một hơi thật sâu, sau đó liền thấy Anthony quỳ gối giữa hai chân cậu, phun hơi thở nóng bỏng lên nơi mẫn cảm của cậu. Anthony há miệng ngậm lấy lửa nóng của cậu. Cậu nằm ở trên giường, dùng sức nắm chặt ra giường. Động tác của Anthony làm cho cậu nháy mắt đánh mất chính mình, liên tục phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
◇◇◇
Đường Tình ở trên máy tập chạy bộ tuông mồ hôi như mưa, cậu đến Đài Loan đã hơn một tháng, mà trong khoảng thời gian đó không hề vận động, cho nên thể lực bị tiêu hao rất nhiều, cậu vừa mới chạy được ba mươi phút, mà đã thở gần như không ra hơi.
Đáng giận! Xem ra cậu thật sự rất thiếu vận động. Ngẫm lại khi cậu còn ở Âu Châu, mỗi lần chạy ít nhất cũng một giờ, hiện tại mới chạy ba mươi phút, thế mà đã muốn tắt thở, ngay cả cậu cũng cảm thấy mình cực kỳ vô dụng. Cậu phải mau chóng lấy lại thể lực, rồi sau đó tân trang lại đường cong vóc dáng.
Cậu vậy mà đã quên một người mẫu chuyên nghiệp cần phải có một thân thể khỏe đẹp, cậu cư nhiên lại tự biến mình thành bộ dạng xấu xí thế này. Cậu phẫn hận mà tát cho mình mấy cái, nếu không phải Anthony nhắc nhở cậu rằng cậu đã ở Đài Loan ham ăn biếng làm rất lâu rồi, thì có lẽ khi quay về Âu Châu, kiếp sống người mẫu chuyên nghiệp của cậu cũng sẽ vì dáng người cậu bị biến dạng mà tuyên cáo chấm dứt.
Dù sao thị trường người mẫu ở Âu Châu cạnh tranh rất gay gắt, thế mà cậu lại phóng túng mình ở Đài Loan hưởng thụ. Cậu nắm chặt tay cầm trên máy chạy bộ, ngẩng đầu lên, hít sâu, cho dù mình chạy đến tắt thở cũng phải chạy tiếp. Tóm lại, cậu sẽ không đầu hàng, cho dù chạy đến tắt thở, đó cũng là do cậu tự gây nên.
◇◇◇
Đường Tình ép buộc bản thân phải lấy lại thể lực, mỗi ngày mồ hôi chảy xuống cơ hồ làm cho chiếc khăn lau mặt ướt sũng nước. Để tân trang lại đường cong mỗi ngày cậu bơi hai cử sáng tối, còn dư thời gian thì cậu sẽ tập đi catwalk, cho nên một ngày 24 giờ cơ hồ không đủ cho cậu dùng.
Khi về tới nhà Anthony, cậu đã muốn mệt đến nổi mở mắt không lên, chỉ kịp tìm đến cái giường là gục người lên đó, còn Anthony thấy cậu mệt như vậy, sẽ giúp cậu mát xa toàn thân. Cậu một bên hưởng thụ thư sướng được Anthony mát xa, một bên đi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Anthony ôm cậu vào trong lòng, để cho anh có thể ngửi thấy khí tức của cậu mà an tâm đi vào giấc ngủ.
Loại ngày vừa thái bình vừa hạnh phúc này cứ trôi qua từng ngày, từ sau khi Đường Tình bắt đầu vận động, thì vấn đề phiền não liền biến mất, mà ngay cả thầy Lâm cũng phải thán phục rằng Đường Tình đã hoàn toàn bày ra được cảm giác mà thầy muốn thể hiện. Được thầy Lâm khen ngợi như vậy, Đường Tình mừng rỡ như điên, công việc thuận lợi cùng với đường cong được khôi phục càng làm cho thần thái cậu bay cao.
Thầy Lâm thấy Anthony đón đưa cậu vài lần, nhưng thầy cũng không nói gì, tựa như ý thầy muốn nói cho cậu biết, chuyện cá nhân của người mẫu chỉ cần không ảnh hưởng đến việc đi catwalk thì không sao cả.
Có một ngày, khi thầy Lâm đang thu dọn đồ đạt, cậu ở một bên giúp đỡ, thầy Lâm nhìn cậu vài lần, rồi nói: “Đường Tình, hiện tại cậu càng ngày càng có ý nhị.”
“Cám ơn thầy.”
“Ông chủ Anthony đối với cậu được không?”
Đường Tình nghe xong, mặt liền đỏ lên.
Thầy Lâm thấy thế thì đã rõ: “Xem ra là không tồi.”
Đường Tình không quen cùng người khác nói về chuyện riêng tư này, nhưng cậu cũng không hy vọng thầy Lâm hiểu lầm cậu đối với phần công việc này không có tận tâm tận lực, mà là dựa vào việc lên giường với Anthony mà lấy được cơ hội.
“Thầy Lâm, phần công việc này…”
Thầy Lâm phất tay, “Tôi dùng cậu không liên quan gì đến anh ta, cậu không cần bận tâm chuyện đó, chính là… ‘sách’ …!”
Thầy Lâm tựa hồ có lời khó nói, cuối cùng thầy nhún nhún vai nói: “Vốn tôi không nên nhiều lời, bất quá tôi rất thích người trẻ tuổi đầy nghiêm túc như cậu, tôi khuyên cậu tốt nhất không cần lún quá sâu, tốc độ ông chủ thay đổi bạn giường nhanh bằng tốc độ anh ta trả tiền.”
Đường Tình giật mình một cái.
Thầy Lâm nói: “Ông chủ cùng người mẫu cũng chỉ là vui đùa một chút, anh ta chỉ muốn làm tình cùng người mẫu mà thôi! Trước đây ông chủ cũng đã từng có quan hệ với vài người mẫu, cậu không cần quá thật tâm, để tránh tương lai không bỏ xuống được, trong giới làm việc ông chủ chơi đùa rất có tiếng, cậu nên cẩn thận một chút.”