Mua Bán (Mãi Mại)

Chương 9: Chương 9




Đường Tình hỗn loạn giẫm bước về nhà, không biết cái mà thầy Lâm gọi là “nổi tiếng chơi đùa” là có ý gì, nhưng mà cùng thầy Lâm ở chung một đoạn thời gian, cậu cũng hiểu được tính tình của thầy, thầy không phải là người nói xấu sau lưng người khác.

Nói cách khác, Anthony không chỉ quan hệ với cậu, mà còn quan hệ với nhiều người mẫu khác, cho nên thầy Lâm mới cảnh cáo cậu, đúng không? Đầu của cậu đau quá, cậu nhai một viên thuốc Thất Linh, vị đắng của thuốc làm cho cậu ứa cả nước mắt. Cậu nằm lên trên giường, hít lấy hương vị của Anthony còn lưu lại ở trên giường. Trong khoảng thời gian này hương vị ấy luôn làm cho cậu an tâm, mà giờ đây lại khiến cho cậu phiền lòng.

Cậu biết mình căn bản là không cần phải để ý, bởi vì quan hệ giữa cậu và Anthony chỉ kéo dài đến lúc Anthony cảm thấy chán ngán, rồi sau đó sẽ cắt đứt quan hệ với cậu, trên cơ bản chuyện cậu lên giường với anh không giống với chuyện anh lên giường với những người mẫu khác. Nếu muốn nói rõ hơn chính là Anthony phải tốn ít nhất một trăm vạn Euro mới ngủ được với cậu.

‘Cạch’ một tiếng, cửa mở ra, cậu nghe thấy tiếng Anthony thay áo ngủ, sau đó giường bị lún xuống, Anthony nằm lên giường, vươn tay vuốt ve lưng của cậu.

“Không được đụng tôi.”

Động tác Anthony vuốt ve cậu ngừng lại, anh đã rất lâu không nghe thấy Đường Tình dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện với anh, thanh âm của anh trầm thấp: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”

Đường Tình vùi mặt vào trong gối đầu, cho nên lời nói ra mơ hồ không rõ. “Anh có từng ngủ với những người mẫu khác không?”

Anthony tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, một lúc sau mới nói: “Có, không ít.”

Đường Tình bật người, phóng từ trên giường xuống, nhấc lấy va li, mở tủ quần áo ra, bắt đầu nhét quần áo của mình vào va li.

Anthony ngồi ở trên giường nghiêm túc nói: “Em đang làm gì đó? Đường Tình.”

“Tôi phải rời khỏi đây, tôi điên rồi nên mới sống cùng với anh, tôi muốn chuyển ra ngoài.”

“Em đang phát điên cái gì?”

Anthony cũng nhảy xuống giường, ngăn động tác nhét đồ vào va li của cậu lại. Cậu dùng lực giãy dụa, lại bị Anthony giữ chặt lấy tay, không sao động đậy được.

Cậu gần như phát điên mà hét toáng lên: “Tôi không thích … Không thích loại cảm giác này! Tuy tôi và anh không có ước định gì, nhưng mà tôi không thể chấp nhận cảm giác anh ra ngoài tằng tịu với người khác.”

“Đó là chuyện đã lâu.”

Đường Tình hất tay anh ra, phẫn nộ quát: “Cái ngày tôi ăn cơm với thầy Lâm, anh có qua đêm với người đàn ông ngồi trên xe không?”

Âm thanh Anthony lạnh lùng nói: “Đó là vì em không muốn qua đêm cùng anh.”

Một cỗ cảm giác ủy khuất làm cho Đường Tình bật khóc lên. Cậu biết mình rất ngu ngốc, Anthony lên giường với ai căn bản không liên quan gì đến cậu, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy mình bị tổn thương

“Sao anh có thể nói như vậy? Chẳng lẽ những người đó đối với anh chẳng có chút trọng lượng nào sao? Anh lên giường với người khác tựa như anh lên giường với tôi vậy.” Cậu không biết rốt cuộc mình đang muốn nói điều gì, cậu chỉ biết đầu óc của mình rất loạn, giống như gần sắp điên lên vậy.

“Đó chỉ là đơn thuần làm tình, anh cần phát tiết.”

Anh nói kiểu vô thưởng vô phạt, căn bản là người vô đạo đức. Đường Tình khóc lên, cảm thấy mình không chỉ bị tổn thương, mà còn cảm thấy mình giao thân xác cho Anthony là một quyết định hết sức sai lầm.

“Chẳng lẽ anh lên giường với tôi không phải như vậy sao?” Tiếng rống giận dữ của cậu đã biến thành tiếng khóc nghẹn ngào.

Anthony không trả lời, Đường Tình muốn nghe anh phủ nhận, nhưng anh hoàn toàn không có phủ nhận. Đường Tình lau nước mắt trên mặt, cảm thấy mình thực bẩn, không những chung sống với Anthony lâu như vậy, mà còn để anh tự do chạm vào mình, tùy tiện khai phá thân thể mình, không hề mang bao cao su mà thoải mái ở trong cơ thể mình phát tiết.

“Anh là con heo hoan dâm, hy vọng là anh không có truyền bệnh cho tôi!”

Cậu hung dữ mắng, rồi vét hết đồ trong tủ quần áo bỏ vào va li, sau đó đóng va li lại, cậu không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa. Chỉ cần nghĩ tới việc Anthony cũng mang người khác về đây ngủ thì cậu liền muốn phát điên lên.

“Chỉ khi anh quan hệ với em mới không dùng bao cao su, em nghĩ rằng anh là một tên không hiểu biết sao?” Lời Anthony nói khiến cho cậu nhíu mi.

Ngữ khí của Đường Tình thực tức giận, cũng thực thương tâm.”Vậy anh muốn tôi cảm ơn anh sao?”

“Đường Tình.”

“Không được kêu tên của tôi, anh là con heo ghê tởm!” Cậu hất tay Anthony ra, cực kỳ tức giận mà dùng chân đạp anh một cái. “Trách không được ngày hôm đó tôi muốn vào nhà anh anh lại không cho, rồi sau đó vội vàng cất thứ gì đó, có phải anh và mấy người mẫu kia chơi trò gì đó cực kỳ biến thái không?”

Anthony tựa hồ không thích cậu nhắc tới chuyện này, vì vậy trở nên thực mất hứng, lạnh lùng quát: “Em bị thần kinh à!”

Đường Tình thả va li trong tay xuống, chạy về phía ngăn tủ mà ngày nào đó Anthony đã mở qua. Cậu ở đây lâu như vậy, nhưng vì tôn trọng Anthony, nên cũng không tự tiện lục lọi đồ của Anthony, cho dù cậu rất tò mò không biết Anthony cất gì trong đó, vì sao lại sợ cậu nhìn thấy, nhưng cậu cũng cố áp chế lòng hiếu kỳ.

Hiện tại cậu rốt cục cũng biết tên heo hoan dâm này tuyệt đối là cất thứ gì rất biến thái ở trong đó, những thứ đó nhất định sẽ khiến cho người ta khinh thường tựa như tính cách của con heo này vậy. Cậu muốn mở ngăn tủ ra, không ngờ là sắc mặt Anthony liền biến đổi, giữ chặt tay cậu, không cho cậu mở ngăn tủ ra xem thứ gì ở trong đó.

“Anh buông ra, tôi muốn xem bên trong cất thứ gì mà không thể cho người khác xem.”

“Đó là vật phẩm riêng tư của anh, em muốn đi thì đi đi, không được ở chỗ này làm càn.”

Anthony vừa tàn nhẫn vừa lãnh khốc, tựa như chẳng chút nào quyến luyến với đoạn thời gian bọn họ sống chung này. Đường Tình lấy tay che miệng lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất, không thể khống chế được mà run rẩy.

“Tôi nghĩ rằng … nghĩ rằng … giữa chúng ta cũng có một chút tình.” Lòng cậu thực hỗn loạn, cậu không biết mình nên nói cái gì, một loại cảm giác sắp hỏng mất làm cho tim của cậu như vỡ tan thành từng mảnh.

Âm thanh Anthony lạnh lùng nói: “Anh và em không có tình.”

Câu nói này càng làm tổn thương Đường Tình hơn, cậu lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã sớm biết anh thua xa Eddie mà, anh căn bản là người xấu.”

Đột nhiên, Anthony đấm mạnh vào ngăn tủ, “Câm miệng!”

“Tôi càng muốn nói.”

Sau khi Đường Tình dùng ngôn ngữ hấp dẫn lực chú ý của anh, liền chạy nhanh về phía trước, liều lĩnh mở ngăn tủ ra. Anthony căn bản không kịp ngăn cản cậu.

◇◇◇

Thứ đặt trong ngăn tủ vì bị va chạm mạnh mà bật tung lên trời, rồi tựa như bông tuyết nhảy múa trên không trung, sau đó từ từ hạ xuống. Bên trong ngăn tủ cũng không phải chứ thứ gì biến thái, mà chỉ toàn là giấy trắng, mỗi tờ giấy đều được phát họa thành một bức tranh.

Thân thể Anthony cứng còng, Đường Tình trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt. Những trang giấy đó từ từ rơi xuống đất, có tấm rơi xuống mặt trái, cũng có tấm rơi xuống mặt phải. Có một tờ dừng lại trên chân Đường Tình, cậu cuối người xuống, nhặt nó lên, vừa nhìn thấy bức vẽ liền lộ ra biểu tình nghi hoặc, khó hiểu cùng không thể tin.

“Anh vẽ tôi?”

Lưng Anthony càng cương cứng hơn, ngay cả khuôn mặt cũng tái mét. Đường Tình nhặt từng bức từng bức vẽ trên đất lên, mỗi bức vẽ đều là Anthony lấy góc độ khá nhau mà vẽ cậu, có vài bức chỉ vẽ mặt cậu, có vài bức thì vẽ nửa người cậu, rồi có vài bức thì vẻ cả người cậu, còn có vài bức …. Vẽ cậu lõa thể toàn thân … khiến cho Đường Tình nhìn xem mà phải đỏ bừng cả mặt.

“Vì … vì sao anh lại vẽ tôi?”

Anthony cắn chặt môi, không nói một câu. Đường Tình nắm chặt một bức vẽ mà cậu vừa mới nhặt lên, bức vẽ đó làm cho cậu mặt đỏ tai hồng, bởi vì bức vẽ đó vẽ cậu trần trụi nửa người, mà biểu tình trên mặt chính là sắp đạt tới cao trào.

“Tôi đang hỏi anh, sao anh không trả lời tôi?”

Anthony khom người xuống, nhặt mấy bức vẽ còn lại lên, tỏ vẻ không sao cả, nói: “Không có gì hay để nói.”

Đường Tình không cho anh nhặt mấy bức vẽ lên, tự mình vừa nhặt, vừa xem rốt cuộc Anthony đã vẽ những gì. Anthony muốn đoạt lại những bức vẽ trong tay cậu, nhưng cậu giơ những bức vẽ lên cao, không chịu để cho Anthony lấy đi.

Mặt Đường Tình hơi nóng, cũng có chút đỏ, những càng nhiều là vui sướng, bởi vì Anthony đã vẽ cậu. Một người hoạ sĩ sẽ không tùy tiện vẽ hình người khác, điều này có phải đã nói lên vị trí của cậu ở trong lòng Anthony rất khác với những người khác không?

“Anh nói cho em biết, vì sao anh lại vẽ em?”

“Muốn vẽ liền vẽ, không có nguyên nhân.” Ngữ khí anh nói chuyện tựa như thái độ của anh vậy, vô cùng lạnh lùng, nhưng mà Đường Tình lại nghe ra được hàm ý khác.

“Từ sau khi em và anh sống chung, anh có lên giường với những người khác không?”

Anthony gầm nhẹ nói: “Không có!”

Nhớ tới lời Anthony nói với cậu lúc trước, Đường Tình hỏi: “Anh thật sự không để cho những người đó bước vào nhà của anh sao?”

“Tất nhiên, bọn họ chỉ quen là qua đường, huống chi đây là không gian riêng tư của anh, anh không thích những người đó hạch hỏi.”

Sau khi nói chuyện một lúc, Đường Tình hiểu ra một việc, cậu ở trong lòng Anthony so với những người khác hoàn toàn bất đồng, loại cảm giác này làm cho cậu cảm thấy thật ấm áp.

Đường Tình ôm lấy cổ Anthony, dùng sức rút vào trong lòng anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của anh, khẽ gọi tên của anh: “Anthony, Anthony, Anthony…”

Anthony cũng ôm chặt lấy cậu.

Đường Tình vuốt ve mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao khi anh ân ái với em lại không mang bao cao su?”

Ánh mắt Anthony nhìn cậu cực kỳ nóng rực.”Anh không muốn có cái gì ngăn cách giữa chúng ta, ta muốn trong cơ thể em chứa tinh trùng của anh …”

Đường Tình bật cười.”Em cũng không phải là đàn bà, tinh trùng của anh ở trong cơ thể em có lâu mấy thì em cũng không thể mang thai a.”

Anthony cúi đầu hôn lên môi cậu, cậu ôm lấy cổ anh, bắt đầu hưởng thụ nụ hôn mê người. Nụ hôn của anh khiến cho Đường Tình cảm thấy như muốn đánh mất sinh mệnh, nhưng vẫn không thể kềm chế được mà muốn lao vào.

“Anh muốn em biến thành đàn bà của anh.”

Đường Tình nghe tiếng nói của anh mà trở nên run rẩy, hô hấp cũng dồn dập hơn, câu “đàn bà của anh” này khiến cho quan hệ giữa bọn hắn trở nên cực kỳ thân mật.

Anthony kéo quần của cậu xuống, cậu cũng kéo dây nịt và dây khóa kéo của Anthony xuống. Anthony động thân một cái liền đi vào chỗ sâu trong cơ thể cậu. Cậu túm chặt lấy áo của Anthony, vi đau mà nhíu mày lại, thế nhưng làm tình không có tiền diễn đối với cậu mà nói cũng có chút kích thích.

“Em rất đẹp, Đường Tình.”

Hạ thân của Đường Tình không tự chủ được mà co rút lại, cậu run rẩy cười rộ lên, cũng không biết bản thân mình có cái gì đặc biệt.

“Thật sao?”

“Thật, em là người đẹp nhất mà anh từng nhìn qua.”

“Anh nói… nói bậy gì… gì đó? Ân… A…” Cậu nhẹ giọng ngâm lên, phần eo nhịn không được mà uốn éo.

Anthony đi vào chỗ cực sâu trong cơ thể cậu rồi bắt đầu luật động, khiến cho thân thể cậu vừa tê dại vừa đau đớn.

“Anh hoàn toàn mê luyến vì em…”

Đường Tình hoài nghi mình đã nghe lầm, mà Anthony đã bắt đầu co rúm càng ngày càng nhanh, khiến cho cậu lâm vào mê loạn, chỉ biết hét lên chói tai. Cậu bao chặt lấy dương cương của Anthony, khoái cảm không ngừng mạnh xuất hiện khiến cho cậu rên rỉ không ngừng. Tiếng thở hổn hển của Anthony tựa như khúc nhạc cực kỳ động lòng người.

“Anthony… Anthony…”

“Tình … Tình …”

Cậu sung sướng đến nổi chảy đầy nước mắt, nhếch cao mông lên, để cho Anthony có thể tiến vào sâu hơn nữa. Anthony làm cho cậu vừa sung sướng vừa đê mê.

◇◇◇

Toàn thân Đường Tình vừa ướt át vừa đau nhức, nhưng vừa trải qua ân ái thỏa mãn khiến cho cậu chỉ muốn tựa đầu lên bả vai của Anthony mà không muốn nhúc nhích. Anthony ôm lấy cậu, vuốt ve nhẹ nhàng lên sau lưng của cậu.

“Anh vẽ tranh thật đẹp.”

Anthony không trả lời. Đường Tình nhịn không được nở nụ cười, dần dần cậu phát giác người đàn ông âm hiểm này cực kỳ ít nói, có đôi khi so với trẻ con còn dễ hờn dỗi hơn, mà cũng rất thích làm nũng.

“Sao vậy, anh mắc cỡ sao?”

Anthony đâm ngón tay vào cấm địa ướt át mềm mại của cậu. Thắt lưng cậu nảy lên một cái, một loại khoái cảm tê dại làm cậu thở hổn hển một hơi, cậu trừng mắt nhìn Anthony liếc một cái.

“Anh… anh làm cái gì đó?”

Động tác của anh càng thêm kịch liệt, làm cho Đường Tình ngâm khẽ lên.

Cậu cầm lấy cánh tay của Anthony, “Buông … Buông ra a!”

Anh vẫn không ngừng luật động ở trong cơ thể Đường Tình. Một cỗ nhiệt khí làm cho toàn thân Đường Tình phát run, cậu phẫn hận đánh vào trước ngực Anthony vài cái.

“Thật là hư hỏng, sao không trả lời mà cứ phá như vậy.”

“Bởi vì em vẫn còn sức để nói chuyện a, điều đó chứng tỏ là vừa rồi anh vẫn chưa làm cho em thỏa mãn.”

Đường Tình đang muốn mắng anh một chút, nhưng lại bị kích thích quá sâu mà nói không nên lời. Đường Tình bị anh chỉnh đến không kịp thở, thì còn sức lực đầu mà mắng chửi, chỉ có thể tùy ý anh muốn làm gì thì làm, mặc cho anh tiến thật sâu trong cơ thể cậu.

◇◇◇

“Anh nhìn đi, đây gọi là báo ứng a.”

Anthony làm như không nghe thấy lời Đường Tình nói, nhưng Đường Tình vẫn lải nhải đến thật cao hứng, ai bảo buổi tối hôm qua Anthony cơ hồ chỉnh cậu đến sắp chết, mặc cho cậu cầu xin tha thứ thế nào, thì anh vẫn nhất quyết thẳng tiến, khiến cho chỗ tư mật của cậu đến bây giờ vẫn còn đau đau tê tê.

Cậu đưa cho Anthony một chén thuốc đông y.

Anthony nhìn chén thuốc đông y đó mà cảm thấy ghê tởm, khinh thường nói: “Đây là thứ quỷ gì vậy?” Chỉ tiếc là thanh âm anh không còn âm trầm như trước, mà là giọng mũi rất nặng, chứng minh anh đang bị cảm.

“Thuốc a, bằng không anh muốn uống thứ gì?”

“Cà phê.”

Đường Tình phì cười một cái, “Anh uống cà phê thì bệnh sẽ càng nặng thêm a, ngoan ngoãn uống thuốc đi!”

“Không, cho anh cà phê.”

Anh ngoan cố khiến cho Đường Tình phát hỏa. “Bảo anh uống thì uống, tên trẻ con chết tiệt này, muốn ăn đòn hả?”

Anthony liếc cậu một cái, rồi vô cùng miễn cưỡng mà cầm lấy chén thuốc kia, anh vừa mới uống hai hớp, liền lộ ra biểu tình giống như trong chén đang đựng thuốc độc vậy.

“Uống hết nó.” Đường Tình lạnh lùng nói.

Anthony ‘hừ’ lạnh một tiếng, “Nói anh bá đạo, còn không biết ai mới giống bạo quân.”

“Ít lắm miệng, uống hết.”

Ngày hôm qua anh đã có dấu hiệu bị cảm, nhưng vẫn ngoan cố không chịu đi gặp bác sĩ, nói cái gì – chỉ chút bệnh vặt sao chết người được, không cần lo; kết quả là hôm nay liền trở nên thực nghiêm trọng. Anh đưa chén không cho Đường Tình.

Đường Tình vừa cầm lấy vừa nói: “Đi gặp bác sĩ.”

Anthony phản đối nói: “Loại bệnh vặt này mà đi gặp bác sĩ, chỉ khiến bác sĩ cười cho thối mũi.”

“Sai lầm, bệnh để càng lâu càng nguy hiểm, không thể xem thường nó, bằng không có khi anh phải nằm ở nhà nguyên một tuần không thể đi làm.”

“Gặp bác sĩ cũng vô dụng.”

Không để ý tới thành kiến của anh, Đường Tình nói: “Xin anh ngoan ngoãn hoạt động cái mông nhỏ của anh từ trên giường đứng lên.”

Đường Tình lấy áo khoác giúp anh, muốn mặc vào cho anh.

Anthony bỗng nhiên cười đến thực hạ lưu, “Ngày hôm qua em cũng nắm lấy cái mông nhỏ của anh bảo anh động động a!”

Đường Tình đỏ mặt, quăng cái áo khoác trong tay lên trên mặt anh. Cậu ngoan độc nói: “Em sẽ kêu bác sĩ tra tấn anh đến chết.”

Câu nói ngoan độc của cậu chỉ đổi lấy Anthony cất tiếng cười to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.