Ngày mà tiểu công chúa của Thục Kỳ ra đời cũng là ngày cơn mưa lớn tầm tã mười vạn năm mới có một lần,cũng là ngày mà hoa bỉ ngạn tàn sau chừng bấy thời gian nở đỏ giữa biên giới Thục Kỳ và Khương Diệu.
Hoa bỉ ngạn mất một ngàn năm để hoa nở,hoa nở một ngàn năm hoa tàn. Ngày hoa nở lá tàn,ngày hoa tàn lá đâm chồi xanh mơn mởn. Hoa và điệp vĩnh viễn là hai đường thẳng song song,vạn kiếp vạn năm không tương phùng.
*****
Có một yêu tinh ngồi bên một bờ suối
Tiểu yêu tinh sống hơn mười vạn tuổi
Có một tiểu yêu tinh ngồi trên bờ suối mắt nhìn xa xăm
Đôi mắt tiểu yêu tinh sóng sánh như hồ thu
Có một tiểu yêu tinh ngồi trên bờ suối
Tiểu yêu tinh là nữ vương Thục Kỳ....
Một toán trẻ con hát vang bài ca của Thục Kỳ-vương quốc của yêu tinh,bài hát rộn ràng qua tiếng trẻ con mà lại có vẻ buồn buồn.
Yêu tinh của Thục Kỳ sống được lâu nhất là chín vạn năm,số yêu tinh sống lâu hơn được coi là phước lành và được tôn trọng,phụ thân và mẫu hậu của nàng đều sống qua chín vạn năm,là King và Queen của Thục Kỳ quốc.
Nàng là công chúa Thục Kỳ quốc họ Thục Kỳ tên là Uyển. Năm nay cũng chỉ hơn một trăm tuổi vẫn còn là một đứa trẻ ngây ngô nhưng mang vẻ đẹp hơn người.
*******
Thục Kỳ Uyển thường trốn ra ngoài chơi,nàng thường đi rất xa rất xa,khó ai kiếm được nàng trừ khi nàng chủ động quay về.
Vào một ngày trời trong mây xanh,nàng bay đến biên giới của hai nước Thục Khương,biên giới trải dài màu xanh của lá. Hoa bỉ ngạn đã tàn từ một trăm năm trước đúng cái ngày mà nàng ra đời. Hai ngón tay vuốt dọc theo mép lá,nàng thở dài tiếc nuối:
- Rốt cục thì bỉ ngạn hoa nở sẽ trông như thế nào nhỉ?
- Hoa nở thật sự rất đẹp đó!-phía sau nàng vang lên giọng nói xa lạ.
Thục Kỳ Uyển quay đầu,trước mắt Kỳ Uyển là một cậu bé lớn hơn nàng một chút,chắc là hơn nàng tầm một hai trăm tuổi gì đấy.Đôi mắt đẹp tựa hồ thu sóng sánh thoáng nét vui mừng rồi lại buồn hơn trước:
- Tiếc quá,ta không được nhìn thấy!
- vậy muội có muốn nhìn không? Chín trăm năm nữa ngày đầu tiên bỉ ngạn nở hoa ta sẽ dẫn muội đến xem!
- Thật chứ?-Kỳ Uyển vui mừng,mắt như chứa hàng ngàn vì tinh tú.
- Đương nhiên rồi,ta lấy danh dự của thế tử Khương Diệu Hạo của Khương Diệu quốc này ra thề với muội!-Diệu Hạo giơ ba ngón tay lên trời cười ha hả-Mà muội tên gì?
- Tiểu nữ là công chúa của Thục Kỳ-Thục Kỳ Uyển,xin bái kiến thế tử!-Nàng cười cười nghịch ngợm
Khương Diệu Hạo gãi gãi đầu cười. Ánh hoàng hôn in bóng nàng và chàng trên miền đất hoa bỉ ngạn xanh ngát!