Mùa Bỉ Ngạn Nở Hoa

Chương 2: Chương 2: Lễ trưởng thành




Ở Thục Kỳ,yêu tinh tròn 600 năm tuổi là đến tuổi trưởng thành. Vào lễ trưởng thành yêu tinh phải cắt bỏ đi đôi cánh non và thay vào đó là bộ cánh mới lớn hơn,rực rỡ hơn mới được coi là trưởng thành. Chẳng qua,quá trình đấy lại rất đau đớn.

Năm trăm năm sau Thục Kỳ Uyển công chúa của Thục Kỳ quốc tròn sáu trăm tuổi. Tại lễ trưởng thành của cô chư hầu ba nước lớn là Thục Kỳ quốc, Khương Diệu quốc, Tuấn Tật quốc đều đến rất đông. Họ nghe nói nàng công chúa mang vẻ ngoài xinh đẹp giống hệt cô gái được miêu tả trong bài thánh ca của nước Thục Kỳ.

Có một yêu tinh ngồi trên một bờ suối

Tiểu yêu tinh sống hơn mười vạn tuổi

Có một tiểu yêu tinh ngồi trên bờ suối mắt nhìn xa xăm

......

Bài thánh ca của Thục Kỳ quốc vang lên mừng lễ trưởng thành của công chúa. Bức vẽ cũ kĩ phác lại hình ảnh duyên dáng của tác giả bài thánh ca,cũng là người con gái được miêu tả trong bài thánh ca được tung ra,nàng công chúa bước ra từ sau tấm rèm voan đôi mắt sóng sánh tựa hồ thu,rất giống,thật sự rất giống!

Kỳ Uyển mắt rời khỏi đám người phía trước,chỉ nhìn chăm chú vào một góc của hội trường,nhìn người con trai đang đứng khuất mình trong ấy,thế tử Khương Diệu quốc-Khương Diệu Hạo. Diệu Hạo nhìn nàng khẽ mỉm cười,nàng đưa ống tay che nửa khuôn mặt cười nghịch ngợm.

Tiếng trống và tiếng kèn lá dồn dập,nàng nghiêng người dùng hết sức bình sinh để chút bỏ đôi cánh non,đau đến nỗi mặt tái đi,khóe mắt óng ánh nước.Đôi cánh vừa được chút bỏ,nàng thở phào nhẹ nhõm. Từ trong vết thương ấy,một đôi cánh mới tỏa hào quang từ từ hé ra trong tiếng hò reo của chư hầu các nước.

Nghi lễ trưởng thành kết thúc mà những người có mặt ở đấy vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của nàng.

*****

Thục Kỳ Uyển sau khi kết thúc nghi lễ,nàng bỏ ngay bộ lễ phục rườm rà,thay vào đó lại vận bộ đồ trắng mà che kín hết cả đầu cả mặt rồi chốn ra ngoài.

Bên ngoài kinh thành,trong một thanh lâu có tiếng đông đúc,chàng ngồi ở bàn sát cửa sổ nhìn kinh thành Thục Kỳ phồn vinh.

- Huynh đợi ta lâu chưa,Diệu?

- Vừa mới đây thôi! Công tử khống cần bận tâm!

Thục Kỳ Uyển ngồi đối diện với Khương Diệu Hạo,tay rót chén rượu uống liền một hơi. Sau cười khà khà:

- Thế nào?

- Rượu ngon rượu ngon! Kỳ công tử nói quả không sai!-Diệu Hạo cười lớn,ánh mắt trêu trọc nàng.

Nàng giận,tay đập chén rượu trong tay xuống bàn rất mạnh,cái chén nứt làm đôi,nàng nói đầy uất ức:

- Diệu công tử còn giả ngốc? Hay kà ngốc thật?

- À thì...đẹp!-Khương Diệu Hạo nhìn chén rượu cười lớn. Tiểu yêu này cũng quá nóng tánh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.