Thục Kỳ Uyển nóng nảy đặt chén rượu xuống. Mới tức tối đấy thôi mà nghe Khương Diệu Hạo khen một câu mặt liền đỏ bừng như trái gấc. Khương Diệu Hạo nhàn tản nhấp một ngụm rượu,rượu quế thanh thanh trôi xuống cổ họng,chàng đưa ánh mắt nhìn xoáy vào Kỳ Uyển:
- Muội thân nhi nữ,lại là công chúa đương chiều mà lại rủ ta đến kỹ viện là sao?
Ngụm rượu quế chưa kịp trôi xuống cổ,nghe câu hỏi của Diệu Hạo suýt chút nữa Kỳ Uyển phun hết ra. Nàng nhoài người bịt miệng chàng lại,gắt:
- Im lặng,kêu ca cái gì chứ? Huynh lại nói huynh không thích đi!
- Ta không thích!-Diệu Hạo trả lời,giọng khinh khỉnh.
Thục Kỳ Uyển bĩu môi tỏ vẻ không tin,tay cầm đũa gắp miếng vịt quay tương bỏ vào miệng,ăn miếng to quá nên ho sặc. Khương Diệu Hạo nhìn cô ho như muốn ho ra cả ruột gan,đôi mày khẽ nhíu lại. Nàng nhìn chàng cười xả lả:
- Huynh nghĩ ta ăn uống bỗ bã quá hả? Diệu công tử,để huynh chê cười rồi!
Cô cười,tính đưa đũa gắp miếng nữa thì Diệu Hạo cướp cả đĩa vịt quay về phía mình. Kỳ Uyển phồng má,giận dữ nhìn đĩa vịt:
- Ta biết ta thiếu nữ tính thật,nhưng hiện tại ta đang rất đói đó!
Diệu Hạo liếc cô một cái rồi lại cúi đầu xé nhỏ thịt vịt. Thịt vịt được xé thành miếng vừa ăn,chàng đẩy lại cho nàng.
- Ăn đi,cẩn thận kẻo nghẹn!
Thục Kỳ Uyển mặt đỏ lựng,gắp một miếng thịt bỏ vào bát,một tay vẫy ca nhi đang gảy đàn ở giữa thanh lâu lại,cười nhẹ:
- Hầu rượu Diệu công tử!
- Kỳ công tử,huynh...
Khương Diệu Hạo tức hộc máu,nói chưa hết câu đã bị ca nhi kia ỏn ẻn sáp lại gần tiếp rượu. Chàng đứng bật dậy đẩy ca nhi kia ra,một tay ôm ngang eo nàng,sách nàng ngang sườn rồi khinh công chạy biến.
_To be continue_