Mùa Bỉ Ngạn Nở Hoa

Chương 5: Chương 5: Điều đẹp đẽ nhất




Một giọt,hai giọt...

Nước mắt lần theo kẽ tay rơi xuống gấu váy. Tim đập loạn không nghe lời chủ nhân của nó. Thục Kỳ Uyển cắn chặt vào môi dưới ngăn không cho tiếng khóc nức nở vang lên. Môi dưới tím tái rồi bật máu. Mùi máu tanh nồng lan ra khắp khoang miệng.

Bảy giọt...Tám giọt...

Môi bỏng rát,mà tim đau quá,căn bản không nghĩ được gì nhiều.

-Tiểu Kỳ,muội sao vậy?

Khương Diệu Hạo tay cầm vài xiên hồ lô quay lại,không thấy nàng đâu liền nóng ruột đi tìm,cuối cùng lại thấy nàng ngồi khóc một mình ở đây.

- Muội không sao! Chỉ là...-Nàng cười chua xót-Nghĩ đến mười ngày nữa sẽ mất đi đôi cánh,muội có chút không nỡ!

Thực nực cười,không ngờ,Thục Kỳ Uyển nàng cũng biết nói dối!

Khương Diệu Hạo nghe vậy thở phào,khoát tay kéo nàng đứng dậy rồi lau đi vết máu trên môi nàng. Chàng cười dịu dàng:

-Đừng lo,cùng lắm sau này ta sẽ bảo vệ muội là được chứ gì?

Thục Kỳ Uyển ngỡ ngàng,song,nàng cười nhẹ một tiếng,gật đầu.

Này, Hạo ca,huynh có thể đừng tốt với muội như vậy,đừng cho muội bất kì ảo vọng nào nữa được không? Muội thật sự,không có lí do gì để ghét bỏ huynh được cả.Nó chỉ làm cho tình cảm muội dành cho huynh nhiều thêm mà thôi. Này,nếu có thể,muội rất muốn quên huynh đi đấy. Chẳng qua,huynh cũng chưa có nói lời từ chối muội,nên muội vẫn có cơ hội mà phải không,Hạo ca? Và biết đâu,huyng cũng thích muội như cái cách mà muôi thích huynh,đúng chứ?

Nghĩ vậy,nàng chợt cười lớn,kéo tay Khương Diệu Hạo chạy khắp con phố. Đúng vậy,chỉ cần Hạo ca còn ở bên,nàng nhất định vẫn còn cơ hội.

_to be continue_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.