Buổi tối, Đường Giai Kỳ về nhà soi gương mới phát hiện miệng của mình hơi sưng. Cô nằm trên giường, gửi tin nhắn cho Chu Mục: “My mouth can’t adapt to your fanaticism.”
Một lúc sau, Chu Mục mới trả lời cô: “Đừng nói tiếng Anh, mình còn phải phiên dịch.” Đính kèm là một ảnh chụp màn hình WeChat, hiển thị câu nói lúc nãy đã được WeChat tự động phiên dịch ở bên dưới: Miệng của mình không thể thích ứng với sự cuồng nhiệt của cậu.
Đường Giai Kỳ lại hỏi: “Trước đó mình có hỏi cậu về adapt, tại sao cậu lại cần phiên dịch?!”
Chu Mục trả lời: “Mình không biết từ cuối cùng.” Đường Giai Kỳ nhìn kỹ ảnh chụp màn hình mà Chu Mục gửi qua, nhìn thấy Chu Mục chú thích cô là Kỳ Kỳ. Cô thích hai chữ “Kỳ Kỳ”, nghe rất thân mật.
Cô mở WeChat lên tự chụp hình, gửi hình cận cảnh há miệng cho Chu Mục, oán trách: “Miệng của mình bị cậu hôn sưng lên rồi.”
Đường Giai Kỳ thấy trên màn hình vừa hiển thị “Đối phương đang gõ…” liền gửi tin nhắn cho Chu Mục: “Mình biết cậu muốn nói cái gì.”
Cô nhắn tiếp: “Cô gái, xin đừng đùa với lửa.”
Dòng chữ “Đối phương đang gõ…” đã biến mất, Chu Mục gửi tới một chuỗi dấu chấm lửng.
Đường Giai Kỳ cười lăn lộn trên giường. Chu Mục gọi video cho cô, nhìn vào quả thật hơi sưng, chọc cô nói là lần sau sẽ không mạnh bạo như vậy nữa.
Hai người lại dính như sam một hồi. Nửa tiếng sau, Chu Mục nhắc nhở cô rất đúng giờ: “Đường Giai Kỳ, đi ngủ thôi.”
Đường Giai Kỳ vẫn còn lưu luyến, nói ngủ ngon với Chu Mục, còn hôn gió về phía màn hình với Chu Mục, lúc này mới đi ngủ.
Ngày thi tuyển sinh đại học ngày càng đến gần, bài kiểm tra cũng ngày càng thường xuyên hơn. Lần thi thử gần đây nhất, Chu Mục đã phá kỷ lục lọt vào top 20 cả khối, đến cả Già Lưu cũng tuyên dương Chu Mục trong buổi họp lớp.
“Bạn học Chu Mục của lớp chúng ta.” Già Lưu ho khụ một tiếng, “Mặc dù lúc nhập học, thành tích rất kém, nhưng trải qua sự nỗ lực của chính mình và sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn học, bạn ấy đã có sự tiến bộ vượt bậc trong nửa năm.”
Già Lưu uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Có một lần quay lại trường lấy đồ lúc hơn 10 giờ tối, cô đã nhìn thấy bạn học Chu Mục và, khụ, và những bạn học khác cùng nhau ra khỏi lớp tự học.”
“Tất cả các em phải kìm lại sức lực, tiến về phía trước. Chỉ còn lại mười mấy ngày thôi, kiên trì sẽ chiến thắng!” Cuối cùng Già Lưu đã tổng kết lại.
Đỗ Vi ngồi đằng sau nói nhỏ: “Bà cô là giáo viên Ngữ văn, nghệ thuật phát biểu vẫn không mới mẻ chút nào.” Cô ấy dừng lại một lát rồi hỏi Đường Giai Kỳ: “Bạn tự học với Chu Mục là cậu à?”
Đường Giai Kỳ không phủ nhận, lảng sang chuyện khác, “Chu Mục thực sự rất cố gắng, thật đó.”
“Biết cậu ấy cố gắng rồi.” Đỗ Vi khẽ cười, “Không cần nhấn mạnh.”
Hết giờ học, Đường Giai Kỳ đi ra ngoài lấy nước về thì bắt gặp Chu Lâm Lâm, suýt nữa đụng vào cô ta. Nhưng Chu Lâm Lâm lại không nói câu gì, rũ mắt xuống rồi đứng qua một bên.
Đường Giai Kỳ phát hiện gần đây Chu Lâm Lâm hơi kỳ lạ, thường xuyên ủ rũ, không vui, mất đi vẻ kiêu căng của mọi lần trước đây gặp cô.
“Mình phát hiện gần đây Chu Lâm Lâm không mỉa mai mình nữa.” Trên đường đến phòng tự học, Đường Giai Kỳ nói với Chu Mục.
“Điều đó cho thấy cô ấy nhận ra sự đáng yêu của cậu, quyết định vứt bỏ các ân oán trước đây.”
Đường Giai Kỳ khẽ hừ một tiếng, “Không thể nào. Nếu Chu Lâm Lâm nhận ra sự đáng yêu của mình, heo nái cũng có thể leo cây.”
Chu Mục mỉm cười, không nói nữa.
Lúc này Đường Giai Kỳ sực nhớ quên mang theo một quyển sách bài tập. Chu Mục bảo cô đứng đây chờ, cậu đi lên lấy giúp Đường Giai Kỳ.
Chu Mục vừa mới rời đi, Đường Giai Kỳ rẽ vào một góc thì thấy có hai bóng dáng quen thuộc trên hành lang.
Trương Triều Hiên nắm tóc của Chu Lâm Lâm và nói gì đó. Trên mặt của Chu Lâm Lâm đầy nước mắt như hai sợi mì dài, bật khóc thút thít. Đột nhiên lúc này vẻ mặt của Trương Triều Hiên rất dữ tợn, túm lấy cổ áo của Chu Lâm Lâm, giơ tay lên muốn tát cô ấy.
“Dừng tay!” Đường Giai Kỳ hét lên, nhanh chóng chạy tới, đứng bên cạnh Trương Triều Hiên, nhíu mày hỏi hắn ta: “Sao cậu lại đánh người ta?”
Rõ ràng Trương Triều Hiên ngây người ra khi nhìn thấy Đường Giai Kỳ. Vì Đường Giai Kỳ, hắn ta đã chịu thiệt hai lần, bị tẩn nhừ đòn, còn bị Chu Mục nghiêm nghị cảnh cáo.
Hắn ta run rẩy thả tay xuống, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Bố đây đang nói chuyện với bạn gái, khi nào đến lượt mày xía vào?”
Trương Triều Hiên nói chuyện rất dữ tợn, đôi mắt cũng độc ác. Đường Giai Kỳ bị hắn ta dọa sợ phải lùi về sau một bước.
Nhưng cô biết Trương Triều Hiên sợ Chu Mục, cũng hiểu cái gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ, cô lập tức đi đến bên cạnh Chu Lâm Lâm và khoác tay cô ấy, khí thế hào hùng, “Tôi… Bây giờ tôi phải dẫn Chu Lâm Lâm đi, cậu có thả người không?”
Trương Triều Hiên không lên tiếng, Đường Giai Kỳ nói tiếp: “Tôi nói cho cậu biết, Chu Lâm Lâm cũng cùng họ Chu với Chu Mục đấy.” Cô nuốt nước miếng, “Thật ra Chu Lâm Lâm là em gái thất lạc nhiều năm của Chu Mục. Cô ấy không phải là em ruột, nhưng lại hơn hẳn em ruột.”
Trương Triều Hiên cau mày, vẻ mặt nghi ngờ.
“Chẳng phải dạo này các cậu rất thịnh thành chuyện nhận em gái kết nghĩa sao?” Đường Giai Kỳ nói: “Lúc Chu Mục chưa gác kiếm đã nhận Chu Lâm Lâm làm em gái.”
Lúc này Trương Triều Hiên mới xem như là miễn cưỡng hiểu rõ, tóm lại đó là chỗ dựa của Chu Lâm Lâm. Hắn ta nhìn Chu Lâm Lâm rồi nói: “Xem như cô có một người anh tốt.”
“Mình cũng không phải là giúp cậu.” Lúc đi về, lòng bàn tay của Đường Giai Kỳ vẫn còn đổ mồ hôi như đang căng thẳng.
Cô hừ mũi, nhưng vẫn không quên Chu Lâm Lâm và cô là kẻ thù không đội trời chung.
Chu Lâm Lâm đi theo sau Đường Giai Kỳ, khẽ nói: “Cám ơn.”
Đường Giai Kỳ phát hiện mình thực sự không quen với một Chu Lâm Lâm như vậy, nhất thời hơi ngượng ngùng, “Cậu không cần phải nói cám ơn, chỉ là mình cảm thấy Trương Triều Hiên rất đáng ghét.”
Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện, hỏi Chu Lâm Lâm: “Cậu thích Trương Triều Hiên ở điểm gì?” Cô hỏi xong mới phát hiện mình giống như xen vào chuyện người khác.
Chu Lâm Lâm ngẩn người, ngay sau đó cúi đầu nhìn xuống chân mình, cười khổ, “Bây giờ không còn thích nữa, nhưng mà không thể phân chia rạch ròi.”
Chu Lâm Lâm nói tiếp: “Bạn gái cũ của Trương Triều Hiên tên là Trịnh Lâm Lâm, hắn ta nói mỗi lần gọi như vậy giống như đang gọi bạn gái cũ của hắn. Mình không muốn làm thế thân của người khác.”
“Mình rất ghét tên của mình.” Chu Lâm Lâm nói.
Đường Giai Kỳ nhíu mày.
Cô nhớ tới trước đây có một lần Chu Lâm Lâm nói với những người bên cạnh: “Trong trường tiểu học của mình có một bạn học tên là Trương Gia Kỳ, Gia trong về nhà, Kỳ trong kỳ quái. Cấp Hai có một bạn học tên là Tôn Gia Kỳ, Gia trong khen thưởng, Kỳ trong Đường Giai Kỳ. Cái tên này đúng là được nhiều người biết đến!”
“Không phải vậy đâu.” Đường Giai Kỳ nói: “Làm sao tên Chu Lâm Lâm lại đáng ghét cơ chứ? Lâm cũng giống như Kỳ vậy, đều mang ý nghĩa đẹp, hàm ý rất sâu sắc.”
Đường Giai Kỳ tự khinh bỉ mình. Cô lại ghép chung tên mình và tên Chu Lâm Lâm được nhiều người biết đến vào một chỗ để an ủi Chu Lâm Lâm.
“Cám ơn.” Chu Lâm Lâm ngẩng đầu lên, cười với Đường Giai Kỳ.
Đường Giai Kỳ rất không quen với việc Chu Lâm Lâm nói cám ơn cô. Nhưng Chu Lâm Lâm nói cám ơn cô quả thật hiếm lạ giống như heo nái leo cây vậy. Cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội này để được một lần ngẩng cao đầu, vì vậy nói với Chu Lâm Lâm: “Không cần cám ơn.”
Chu Lâm Lâm còn muốn lên tiếng, ngay lúc này điện thoại của Đường Giai Kỳ reo lên, là Chu Mục gọi tới, nói không tìm được cô.
“Cậu đứng đợi trước cửa dãy lầu đồ họa một lát nha.” Đường Giai Kỳ làm nũng với Chu Mục, “Mình vừa gặp mặt bạn học, nói chuyện một lát sẽ qua đó.”
Sau khi cúp máy, Chu Lâm Lâm hỏi Đường Giai Kỳ: “Là Chu Mục à?”
Đường Giai Kỳ ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu.
“Chuyện là như vậy.” Đường Giai Kỳ kể cho Chu Mục nghe chuyện lúc nãy gặp Chu Lâm Lâm, thở dài, “Xin lỗi, phải để cậu làm anh trai của nhỏ quỷ Chu Lâm Lâm đáng ghét.”
“Nhưng mà Chu Lâm Lâm nói cám ơn với mình đã làm mình rất bất ngờ. Thật ra ngoại trừ nhỏ mọn, Chu Lâm Lâm cũng không có tật xấu nào khác…” Đường Giai Kỳ khẽ lẩm bẩm.
“Nếu Chu Lâm Lâm có thể nhận ra sự đáng yêu của mình, heo nái cũng có thể leo cây.” Chu Mục bắt chước giọng điệu của Đường Giai Kỳ.
Đường Giai Kỳ tức giận che kín miệng Chu Mục. Chu Mục liếm nhẹ lòng bàn tay của cô một cái. Đường Giai Kỳ lập tức đỏ mặt, rút tay về, nói: “Mau học bài đi!”