Gần tới ngày thi tuyển sinh đại học, bầu không khí trong lớp rất nhộn nhịp, ngược lại người ở lại tự học ngày càng ít. Chuyện này giống như chạy đường dài gần đến đích, rõ ràng kiên trì rất lâu nhưng chợt trở nên lười biếng.
Cuộc sống của Đường Giai Kỳ và Chu Mục rất đơn giản: ăn cơm, ngủ, học bài, hẹn hò, mỗi ngày chỉ có nhiêu đó. Thỉnh thoảng Triệu Nhã Tĩnh và ba cô Đường Kiến Phong sẽ gọi điện thoại hỏi cô về tình hình chuẩn bị thi cử. Hai người đều không đề cập tới khi nào mới để Đường Giai Kỳ về nhà, tình hình trong nhà hiện giờ như thế nào. Bọn họ vẫn duy trì hòa bình ngoài mặt.
Có lần cô Đường Quyên cũng gọi điện thoại tới, Đường Giai Kỳ có nhắc tới Thân Tuyết Nghi, nói cho cô Đường Quyên biết trong trường mình có một cô bạn học giỏi là fan của cô.
Kỳ thi tuyển sinh đại học ngày càng đến gần, bảng lật thời gian đếm ngược trong lớp biến thành hai chữ số, con số đầu tiên biến thành số một.
Có một hôm Đường Giai Kỳ và Chu Mục đi ra khỏi phòng tự học, ngồi xe đi về, nhìn qua cửa kính xe thấy vài học sinh cấp Hai lái xe máy, đánh nhau hội đồng bên đường. Cô đã chỉ vào bọn họ và hỏi Chu Mục: “Bộ dạng trước đây của cậu cũng là như thế sao?”
Nhưng lúc đó Chu Mục đang bận học thuộc từ vựng, không rảnh trả lời vấn đề này.
Ban đầu Triệu Nhã Tĩnh muốn xin nghỉ phép nửa tháng để kèm cặp cho Đường Giai Kỳ. Không biết bà ngoại nói với mẹ những gì, Triệu Nhã Tĩnh gọi điện thoại nói với Đường Giai Kỳ: “Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, con hãy ở lại nhà bà ngoại, mẹ sẽ không quản thúc con nữa.”
Đường Giai Kỳ đạt được ước muốn, nhưng bà ngoại không cho cô ở lại nhà Chu Mục quá lâu. Mỗi ngày hai người đều ăn uống và học bài tại nhà bà ngoại, thỉnh thoảng nhân lúc bà ngoại không để ý sẽ thân mật một chút.
Vào cuối tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ, buổi tối Đường Giai Kỳ đột nhiên muốn ăn hoành thánh ở dưới lầu, thế nhưng bà ngoại nói ngoài trời đang mưa. Đường Giai Kỳ mặc đồ ngủ không tiện ra ngoài, vì vậy bà ngoại đã tự đi xuống mua cho Đường Giai Kỳ.
Cơ thể của bà ngoại vẫn luôn khỏe mạnh, gần nửa năm nay còn thường xuyên ra ngoài khiêu vũ. Thế là Đường Giai Kỳ đồng ý, dặn bà ngoại “Đừng cho ngò vào.”
“Bà biết rồi.” Bà ngoại thay giày trước cửa, “Lẽ nào bà ngoại còn không biết con ăn ngò hay không.”
Bà ngoại đi ra ngoài, Đường Giai Kỳ vừa gọi video với Chu Mục, vừa xem ghi chép đã sửa lại. Đến khi định thần lại, cô mới phát hiện bà ngoài đi ra ngoài mua đồ đã gần một tiếng.
“Mình cúp máy trước đây, lát nữa nói tiếp!
Đường Giai Kỳ cúp máy, vội vàng thay quần áo rồi đi xuống dưới lầu. Khi đến cầu thang, cô nhìn thấy Chu Mục đang đứng trước cửa, nhìn về phía cô rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Bà ngoại đi ra ngoài mua hoành thánh cho mình, mua ở tiệm dưới lầu, gần một tiếng rồi mà vẫn chưa trở về.” Đường Giai Kỳ sốt ruột đến mức sắp bật khóc.
Chu Mục an ủi cô: “Tiệm đó rất đông khách, phải xếp hàng chờ rất lâu.”
Đường Giai Kỳ và Chu Mục cùng đi xuống dưới lầu mới phát hiện không mang theo dù. Trong lòng cô đang mong ngóng bà ngoại nên bất chấp lao thẳng vào màn mưa.
Chu Mục chạy theo sau cô, nhanh chóng đuổi kịp cô, nói bên tai cô: “Cậu đừng vội, đừng quýnh.”
Đường Giai Kỳ chỉ lo chạy về phía trước, hoàn toàn không chú ý tới có một chiếc xe hơi màu đen ở gần đó chạy qua rất nhanh. Lúc này Chu Mục bỗng ôm lấy cô, nhanh chóng kéo cô vào lề đường, hét to: “Đường Giai Kỳ!”
Mặt của Đường Giai Kỳ ướt đẫm nước mưa nhỏ xuống, sợ ngây người ra vì tiếng hét to và sắc mặt của Chu Mục, nước mắt lập tức chảy xuống hòa cùng nước mưa.
Nước mắt lặng lẽ chảy một hồi, Đường Giai Kỳ bật khóc thành tiếng.
Cô nói: “Chu Mục, mình thực sự rất sợ.”
“Kỳ Kỳ.” Chu Mục gọi cô, không nói gì thêm, vươn tay ra ôm lấy cô, sau đó nhẹ nhàng, chậm rãi ôm chặt lấy cô.
“Lúc nãy mình cũng rất sợ.” Chu Mục nói: “Bà ngoại của mình mất vì tai nạn xe.”
Lúc Đường Giai Kỳ và Chu Mục gần đến tiệm hoành thánh thì thấy bà ngoại đang ngồi trên băng ghế trước cửa hàng tiện lợi. Bà ngoại thấy hai người đi tới bèn hỏi: “Sao đi ra ngoài lại không che dù?”
Sau đó, bà ngoại nhìn xuống dưới, tầm mắt hướng về phía hai bàn tay đang nắm lấy nhau. Bà ngoại chỉ nhìn thoáng qua rồi giải thích với Đường Giai Kỳ: “Lúc nãy vô tình ngã nhào xuống đường, bị bong gân, đi ra ngoài gấp nên không mang theo điện thoại, vừa mới định mượn điện thoại gọi cho con.”
Đường Giai Kỳ vừa nghe nói bà ngoại mới ngã nhào, sắc mặt bỗng chốc trở nên căng thẳng. Cô thả tay Chu Mục ra và đi tới, hơi ngồm xổm nhìn thẳng vào bà ngoại, đôi mắt sáng rực quan sát cả người bà ngoại, nói: “Chúng ta gọi 120 đi.”
“Bị bong gân mà gọi 120 cái gì.” Bà ngoại buồn cười trước lời nói của Đường Giai Kỳ, “Hai đứa đã tới rồi, còn sợ không đỡ nổi bà đi về sao?”
Nhưng Đường Giai Kỳ nghĩ đến người già bị ngã có thể dẫn tới biến chứng, vì vậy vẫn khăng khăng muốn đưa bà ngoại đến bệnh viện.
Lúc này Chu Mục cũng nói: “Đi bệnh viện kiểm tra thử xem. Bà yên tâm, Đường Giai Kỳ cũng yên tâm hơn.”
Bà ngoại nhìn chằm chằm Chu Mục một hồi, nói: “Được rồi.”
Chu Mục vẫy một chiếc taxi. Đường Giai Kỳ đỡ bà ngoại lên lưng của Chu Mục, để cậu cõng bà ngoại. Chu Mục cõng bà ngoại lên trên xe, nói bác tài xế đi đến bệnh viện Lâm Thành.
May là kiểm tra cũng không có gì đáng ngại, ba người đi quanh bệnh viện một vòng. Khi đi về, Chu Mục cõng bà ngoại trên lưng, cõng cho đến khi vào nhà.
Trán của cậu đã lấm tấm mồ hôi, Đường Giai Kỳ nhón chân lên lau cho cậu. Sau khi đỡ bà ngoại ngồi trên giường, Chu Mục đứng lên nói: “Cháu về đây.”
“Chu Mục.” Chu Mục vừa mới xoay người đi, Đường Giai Kỳ đã gọi cậu lại, “Cám ơn.”
Sau khi Chu Mục đi về, Đường Giai Kỳ cũng chuẩn bị về phòng ngủ, đột nhiên bà ngoại gọi cô lại: “Kỳ Kỳ, bà ngoại có chuyện muốn nói với con.”
Đường Giai Kỳ hơi xấu hổ khi nghĩ đến lúc nãy cô và Chu Mục nắm tay nhau trước mặt bà ngoại, ngồi bên mép giường. Quả nhiên câu đầu tiên mà bà ngoại hỏi là: “Con và Chu Mục đang hẹn hò à?”
Đường Giai Kỳ không muốn nói dối bà ngoại nên gật đầu, ngay sau đó cam đoan: “Nhưng tụi con không làm ảnh hưởng đến việc học. Lần thi thử cuối cùng con đứng thứ hai cả khối, Chu Mục xếp hạng 16.”
Bà ngoại mỉm cười, nắm lấy tay của Đường Giai Kỳ, thở dài, “Kỳ Kỳ đã trưởng thành rồi.”
Mưa rơi lách tách, đèn đầu giường lại rất sáng.
Bà ngoại im lặng nhìn Đường Giai Kỳ, nụ cười trên mặt vẫn hiền từ, dịu dàng, “Con trưởng thành rồi, nhưng vẫn chưa lớn hẳn.”
“Kỳ Kỳ còn hai năm nữa mới đến tuổi trưởng thành đúng không?” Bà ngoại chợt hỏi.
Đường Giai Kỳ gật đầu.
Bà ngoại nói tha thiết: “Con còn nhỏ, trong lòng cần phải hiểu rõ có một số chuyện làm được, một số chuyện không thể làm.”
Đường Giai Kỳ ngỡ ngàng nhìn bà ngoại, một lúc sau mới nhận ra bà ngoại nói đang nói về chuyện gì. Khuôn mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng, cúi đầu khẽ nói: “Con biết rồi.”
“Ngoan, mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Bà ngoại vỗ tay cô.
“Bà ngoại ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đường Giai Kỳ đi tới cửa, bà ngoại lại gọi cô: “Nhớ bảo Chu Mục cũng nên đi tắm rồi hẵng ngủ, đừng để bị cảm.”