Mưa Bóng Mây

Chương 31: Chương 31




Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Các học sinh của trường Lâm Thành cơ sở 1 đã chụp xong ảnh tốt nghiệp tại khuôn viên nhỏ trước dãy lầu phòng học, chính thức kết thúc cuộc sống trung học mà không có xé sách, không có kêu gào, không có khóc lóc, không có luyến tiếc, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Đường Giai Kỳ và Chu Mục ngồi chung tuyến xe đi về. Ngồi trên xe, cô thản nhiên nắm tay của Chu Mục, tựa đầu lên vai cậu, lắc lư theo chiếc xe. Dần dần cô hơi mơ màng, ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Đầu mùa hè, gió thổi xào xạc, bên ngoài xe cộ đông đúc.

Đường Giai Kỳ có một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, cô vẫn còn nhỏ, ba mẹ rất đằm thắm. Thỉnh thoảng cô sẽ bị ba mẹ gọi đến đọc thuộc thơ Đường trước mặt cô cậu. Đọc thuộc một bài thơ, ba sẽ cho cô một viên kẹo.

Đường Giai Kỳ vừa ăn kẹo vừa nói “Cám ơn ba”. Mẹ sẽ ôm cô đặt lên đùi mình, khẽ trách mắng ba rằng con nít ăn kẹo nhiều sẽ bị sâu răng. Thế là ba bật cười khanh khách, nhận lỗi với mẹ.

Lần sau khi cô lại đòi ăn kẹo, ba sẽ xụ mặt không cho cô. Trời sinh Đường Giai Kỳ biết làm nũng, vừa làm nũng với ba là ba sẽ lấy kẹo ra.

Tiếp đó khi cô lên tám tuổi, học lớp 3, thành tích học tập của cô rất xuất sắc, các phụ huynh khác đi đón con đều phải khen “Con gái của Triệu Nhã Tĩnh bị bệnh, nghỉ học cả tháng mà vẫn có thể thi đứng hạng nhất.”

Đường Giai Kỳ đã nhảy vọt từ lớp 3 lên lớp 6, học chung lớp với các anh chị lớn hơn mình hai tuổi. Học sinh tiểu học* không thích chơi với người nhỏ hơn mình, Đường Giai Kỳ lại có “ba mẹ rất dữ” mà cả trường đều biết. Lúc nào cô cũng chỉ có một mình, đi học một mình, về nhà một mình.

*Học sinh tiểu học: Ở Trung Quốc, bậc tiểu học kéo dài 6 năm tương ứng từ lớp 1 đến lớp 6. Bậc trung học cơ sở từ lớp 7 đến lớp 9, trung học phổ thông từ lớp 10 đến lớp 12.

Ba mẹ bắt đầu bận rộn với công việc, thậm chí Đường Giai Kỳ về đến nhà cũng chỉ có một mình.

Cảnh tượng trong mơ lướt qua như một cuốn phim. Hình ảnh vừa chuyển, bỗng nhiên bên cạnh cô có thêm một người. Cô và cậu đến trường với nhau, ăn cơm với nhau, học bài với nhau.

Đường Giai Kỳ lại gần nhìn cậu, lúc này mới phát hiện tóc của cậu rất ngắn, gần như dính sát da đầu.

Cậu hỏi cô: “Cậu xem kiểu tóc này của mình giống với tội phạm đang bị phạt cải tạo không?”

Đường Giai Kỳ bị câu nói “Tội phạm đang bị phạt cải tạo” dọa làm tỉnh giấc.

Cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, không phải là chiếc giường mà bình thường cô ngủ. Ga trải giường màu xanh nhạt, trên gối có mùi hương quen thuộc. Đường Giai Kỳ rất quen thuộc với căn phòng này, cô đã từng thấy khi gọi video với Chu Mục.

Lúc này cô nhìn thấy có khung hình đặt trên đầu giường bèn lấy sang, nhìn kỹ một lúc.

Trong hình, Chu Mục còn rất nhỏ, có thể thoáng thấy đường nét của bây giờ, nhưng khí chất trên người và ánh mắt đều khác hẳn với bây giờ. Không có trầm lặng, chân mày cũng không nhíu lại, dáng vẻ thoải mái, thanh thản, dựa vào người một ông cụ nhân hậu, hiền lành.

Lúc này Chu Mục đi vào, dựa vào cửa hỏi Đường Giai Kỳ có đói bụng không.

“Chu Mục.” Đường Giai Kỳ trả khung hình về chỗ cũ, ngồi trên giường nói: “Khi còn nhỏ, cậu rất ngoan đấy.”

Cô từ từ nhận ra mình hơi đói, đứng dậy rồi ngồi xuống bên mép giường.

Chu Mục cầm dép ở bên ngoài vào, ngồi xổm xuống mang dép cho Đường Giai Kỳ, hỏi cô: “Muốn ăn cái gì?”

“Chúng ta đi lên nhờ bà ngoại nấu cơm đi.” Đang lúc mơ màng, Đường Giai Kỳ lại nghĩ đến một chuyện, “Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ rưỡi.”

“Má ơi!” Suýt nữa Đường Giai Kỳ nhảy xuống giường, “Mình ngủ gần ba tiếng.”

Chu Mục đứng lên, chỉ nhìn cô mà không ừ hử gì.

Đường Giai Kỳ nghĩ lúc này chắc bà ngoại đã đi khiêu vũ, vì vậy nói với Chu Mục: “Chúng ta nấu mì gói đi.”

Từ sau khi Đường Giai Kỳ thường xuyên đến thăm, tủ lạnh trong nhà Chu Mục đã được lấp đầy.

Đường Giai Kỳ ngủ được một giấc, đầu óc còn mơ màng, thế nhưng vẫn không quên công thức nấu mì tuyệt đỉnh của mình, muốn trổ tài trước mặt Chu Mục.

“Cậu đừng làm ảnh hưởng việc nấu nướng của cô giáo Đường.” Đường Giai Kỳ xé túi gia vị ra, đẩy Chu Mục ra, “Bí kíp độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.”

“Mình được xem là người ngoài sao?” Chu Mục hỏi cô.

Đường Giai Kỳ quay đầu nhìn Chu Mục, Chu Mục mỉm cười với cô.

Chu Mục mặc áo thun và quần dài đơn giản, trông cao hơn trước đây một chút. Tóc không dài cũng không ngắn, trông rất có sức sống, trong cặp mắt nghiêm nghị kia chứa đầy nhu tình.

Đường Giai Kỳ ngây người, dứt khoát nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài.”

Chu Mục không rời đi mà ôm lấy Đường Giai Kỳ từ đằng sau.

Tóc của Đường Giai Kỳ rối bù, trên trán còn có một vết đỏ. Chu Mục cúi người xuống, đặt cằm lên vai Đường Giai Kỳ, giọng điệu lười biếng, “Mình không nhìn, cậu làm tiếp đi.”

Đường Giai Kỳ quay đầu lại thì bị Chu Mục hôn lên môi.

Ban đầu, nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm môi nhau và từ từ vuốt ve. Càng về sau, hơi thở của Chu Mục càng trở nên gấp gáp, giống như là kìm nén rất lâu, nhẹ nhàng cạy răng của Đường Giai Kỳ ra rồi bắt đầu mút mạnh, hút hết hồn phách của cô vào trong người mình.

Đường Giai Kỳ gần như bám víu vào người Chu Mục, không biết đã ra khỏi nhà bếp từ lúc nào, tiếp tục hôn môi ngay dưới khung hình của mẹ Chu Mục. Chân tay của Đường Giai Kỳ như nhũn ra, đôi tay không còn sức lực tuột xuống dưới, bị Chu Mục bắt được đè lên vách tường.

Trong phút chốc, Đường Giai Kỳ cảm thấy hơi thở của Chu Mục càng lúc càng nóng. Tiếng nức nở đứt quãng phát ra trong miệng cô, cả người biến thành một vũng nước.

Hôn được một lúc, cuối cùng Chu Mục buông cô ra, kéo tay của Đường Giai Kỳ để cô nhìn vào mình, tựa vào trán của cô, gần như chạm vào môi nhau, oán trách cô bằng giọng khàn khàn: “Sao cậu vẫn chưa trưởng thành…”

Chân của Đường Giai Kỳ đã mềm nhũn, Chu Mục thản nhiên ôm cô vào lòng.

Một lát sau, cuối cùng Đường Giai Kỳ đã có thể đứng lên. Lúc này cô bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, khuôn mặt biến sắc, sau đó hét lớn: “Mì của mình!”

Đường Giai Kỳ chạy nhanh vào nhà bếp, mì đã khét đến đáy nồi.

“Chu Mục.” Đường Giai Kỳ gọi Chu Mục, giọng nghẹn ngào, “Cậu đền mì cho mình!”

Đầu sỏ vẫn vô tư đứng trước cửa, không chút áy náy, vẻ mặt bình tĩnh, tỏ vẻ vừa hay có thể đi ra ngoài ăn.

Đường Giai Kỳ và Chu Mục đi đến quán hoành thành, gọi điện thoại cho bà ngoại nói cô và Chu Mục đang ra ngoài ăn, sau đó cùng đi vào.

Đường Giai Kỳ ngồi trong góc đối diện với cây quạt. Chu Mục gọi hai phần hoành thánh, một phần không bỏ ngò, thoải mái nắm tay của Đường Giai Kỳ đang đặt trên bàn, nói về một câu hỏi quan trọng dự đoán có trong bài thi.

“Là như vầy à?” Đường Giai Kỳ còn chưa nói xong, liếc nhìn ra cửa thì thấy Già Lưu và thầy Tôn đang đeo túi xách bước vào quán.

Đường Giai Kỳ muốn thả tay của Chu Mục ra theo bản năng, thầy Tôn đã nhìn thấy hai người trước rồi.

“Chu Mục, Đường Giai Kỳ!” Thầy Tôn gọi hai người với vẻ kinh ngạc, tầm mắt rơi vào bàn tay bọn họ đang nắm lấy nhau.

Nếu đã bị bắt gặp, Đường Giai Kỳ cứ thế tiếp tục nắm tay Chu Mục, giải thích với thầy Tôn: “Em và Chu Mục ra ngoài ăn tối.”

Thầy Tôn cau mày, lúc này trên mặt của Già Lưu nở một nụ cười, “May mà có Đường Giai Kỳ, Chu Mục mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.”

Chu Mục gật đầu, xem như là đồng ý với lời giải thích của Già Lưu.

Lúc này hoành thánh mà Đường Giai Kỳ và Chu Mục gọi được dọn lên. Già Lưu nói “Cố gắng thi đậu đại học” với hai người rồi kéo thầy Tôn đến một bàn khác, ngồi quay lưng với hai người.

“Mình cảm thấy Già Lưu khá dễ thương.” Trên đường về, Đường Giai Kỳ nói với Chu Mục: “Hơn nữa đối xử với cậu cũng rất tốt.”

Chu Mục gật đầu, thuần thục cầm lấy túi hoành thánh mà Đường Giai Kỳ mang về cho bà ngoại.

“Đúng rồi.” Đường Giai Kỳ chợt nhớ tới một chuyện, dừng bước, “Mình hỏi cậu một chuyện.”

Chu Mục quay đầu sang, “Ừ” một tiếng.

“Cậu có biết tên đầy đủ của Già Lưu là gì không?”

Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục nhất thời trơ mắt ra, bật cười suồng sã ngay trên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.