Mưa Bóng Mây

Chương 8: Chương 8




Kỳ thi đầu tiên của lớp 12 đã đến sau hai tuần nhập học. Bình thường chỉ có kỳ thi hàng tháng, mỗi tháng một lần. Đến lớp 12, số tiết tự học buổi tối nhiều hơn, ngay cả tần suất kiểm tra cũng tăng lên. Chỗ ngồi của trường Lâm Thành cơ sở 1 đều là một người, thi cử cũng không có phân chia trường thi, tất cả mọi người đều thi trong lớp của mình.

Sáng sớm Chu Lâm Lâm đi vào lớp, trước tiên liếc nhìn chỗ ngồi của Đường Giai Kỳ, Đường Giai Kỳ vẫn chưa tới lớp. Sau đó cô lại thấy học sinh chuyển trường tên là Chu Mục ngồi đằng trước Đường Giai Kỳ.

Chu Mục đang ngồi tại chỗ, tóc dài hơn một chút so với hồi vừa nhập học, nhưng vẫn rất ngắn, trông rất năng động. Chu Lâm Lâm cảm thấy Chu Mục rất đẹp trai.

Trong lớp, Chu Mục là một nhân vật ngoài lề. Lúc đầu khi vừa chuyển vào lớp, có vài nam sinh muốn kết bạn với Chu Mục, rủ cậu ta đi chơi bóng rổ và đá bóng, nhưng hình như Chu Mục không hề yêu thích các hoạt động tập thể đó. Vì vậy các nam sinh lại nói Chu Mục đánh nhau suốt ngày. Thế nhưng suốt nửa tháng kể từ khi Chu Mục chuyển tới, tới giờ cậu ta chưa hề cúp tiết, vẫn nộp bài tập đúng thời hạn.

Chu Lâm Lâm cảm thấy Chu Mục rất lạnh lùng, cậu ta ít khi nói chuyện với bạn bè trong lớp, thỉnh thoảng chỉ trò chuyện vài câu với mấy người ngồi xung quanh, tới giờ vẫn một thân một mình. Cô thường nghe thấy các nữ sinh trong lớp thảo luận về Chu Mục, nói rằng Chu Mục rất khó gần, đôi khi kiểu tóc đầu đinh của cậu ta lại làm mọi người cảm thấy rất đáng sợ. Trong giờ Ngữ Văn, có một lần bạn đại diện lớp thu vở bài tập của Chu Mục, cả quá trình cậu ta không nói câu nào, chỉ tìm kiếm trong cặp một lúc rồi giao vở bài tập cho cô ấy.

Chu Lâm Lâm đi tới, đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Chu Mục, khẽ gọi: “Chu Mục.”

Chu Mục ngước mắt lên nhìn cô, không lên tiếng.

Chu Lâm Lâm hơi căng thẳng, trong đầu tìm kiếm cách bắt chuyện. Khi nhìn thấy bóp viết của Chu Mục, cô thuận miệng hỏi: “Cậu có dư cục gôm nào không?”

Chu Mục không trả lời, mở bóp viết ra tìm kiếm trong đó, lấy một cây bút chì bấm 2B ra. Cậu tháo nắp bút ở cuối bút xuống, lấy cục gôm nhỏ hơn đầu ngón tay út ra, nhìn Chu Lâm Lâm, “Cái này à?”

Sau khi vào lớp, Đường Giai Kỳ đã nhìn thấy Chu Lâm Lâm đứng bên cạnh chỗ ngồi của cô, nói chuyện vui vẻ với Chu Mục.

Nhan Hạ vừa mới đi vệ sinh về, lúc đi ngang qua người Đường Giai Kỳ đã vô tình đụng trúng cô ấy. Cô vừa muốn nói xin lỗi với Đường Giai Kỳ thì thấy cô ấy nhìn không chớp mắt về phía chỗ ngồi của mình.

Nhan Hạ nhìn theo tầm mắt của Đường Giai Kỳ thì thấy Chu Lâm Lâm đang đứng ở đó. Nhan Hạ biết Đường Giai Kỳ và Chu Lâm Lâm không hợp nhau, cô cũng không thích Chu Lâm Lâm cho lắm. Cô cảm thấy đôi khi Chu Lâm Lâm rất lắm mồm và hư vinh.

Nhan Hạ huơ tay trước mặt Đường Giai Kỳ, “Đừng ngẩn người ra nữa, sắp thi rồi.”

Đường Giai Kỳ khẽ hừ lạnh, đi nhanh đến chỗ ngồi của mình.

Chu Lâm Lâm mới vừa nói “Cám ơn” với Chu Mục đã thấy Đường Giai Kỳ đi tới. Hôm nay Đường Giai Kỳ mặc đồng phục học sinh của trường Lâm Thành cơ sở 1, kéo dây khóa kéo quá thấp làm cổ áo trông rất rộng. Cô đeo cặp ở một bên vai, để lộ ra vai bên kia.

Chu Lâm Lâm loáng thoáng nhìn thấy vải gạc màu trắng trên vai Đường Giai Kỳ bị lộ ra ngoài. Cô và Đường Giai Kỳ không ưa nhau đã thể hiện ra ngoài mặt, vì vậy đi thẳng tới bên cạnh Đường Giai Kỳ rồi nhìn vào trong cổ áo của cô ấy, “Cậu bị thương à?”

Đường Giai Kỳ ném cặp lên bàn, trước tiên nhìn chằm chằm hai giây vào bóng lưng của Chu Mục đã xoay sang chỗ khác, sau đó lạnh lùng hỏi Chu Lâm Lâm: “Gần đây đang thịnh hành kiểu dáng mới, cậu có muốn một kiểu không?”

Chu Lâm Lâm vừa muốn trả lời cô, lúc này thầy giám thị cầm sấp bài thi đi vào. Chu Lâm Lâm chỉ có thể tức tối đi về chỗ ngồi của mình.

Lúc phát bài thi, trong đầu của Đường Giai Kỳ luôn nhớ tới hình ảnh lúc nãy Chu Lâm Lâm nói chuyện với Chu Mục. Theo cô nhận thấy, Chu Mục và cô cùng một phe, Chu Lâm Lâm là một phe, vẻ mặt hòa nhã của Chu Mục và Chu Lâm Lâm chính là phản bội lại cô, không thể tha thứ.

Sao Chu Mục có thể nói chuyện với Chu Lâm Lâm!

Bài thi được truyền từ trước ra sau. Lúc Chu Mục truyền cho Đường Giai Kỳ, Đường Giai Kỳ không nhịn được trợn mắt nhìn cậu ta, nhưng Chu Mục xoay người về quá nhanh, không nhìn thấy ánh mắt oán giận của Đường Giai Kỳ. Sau đó, bài thi của Chu Mục bị gió từ cây quạt trên đỉnh đầu thổi bay đến dưới chân của Đường Giai Kỳ, Đường Giai Kỳ cúi người muốn nhặt lên giúp cậu theo bản năng. Nhớ tới Chu Mục và Chu Lâm Lâm, cô lại thẳng lưng lên, tiếp tục điền mã số học sinh của mình vào tờ giấy.

Chu Mục xoay người lại nhặt bài thi, chỉ thấy khóe miệng của Đường Giai Kỳ trễ xuống, vẻ mặt không vui, lúc nãy cúi người giống như muốn nhặt bài thi của cậu lên rồi lại gạt bỏ suy nghĩ. Vì vậy cậu tự nhặt bài thi lên. Lúc điền phần đầu giấy thi thấy ô họ tên giáo viên, cậu phát hiện mình không biết tên đầy đủ của Già Lưu – cô giáo Ngữ Văn là gì.

Buổi thi vẫn chưa chính thức bắt đầu, Chu Mục quay đầu lại, gõ lên bàn của Đường Giai Kỳ một cái, hỏi: “Tên của cô giáo Ngữ Văn là gì?”

Cây bút trong tay Đường Giai Kỳ bỗng dừng lại, rõ ràng nghe thấy cậu ta đang gọi cô, nhưng vẫn không thèm đếm xỉa tới. Nửa bàn tay cô được bọc trong tay áo của bộ đồng phục rộng thùng thình, lộ ra những đầu ngón tay thon dài, viết chữ thật nhanh trên bài thi. Chu Mục nhìn hai giây, nhíu mày rồi quay đầu về.

Cậu bỏ trống ô họ tên của giáo viên.

Đường Giai Kỳ vẫn trong tình trạng buồn rầu đến chiều, đến khi thi xong môn Toán vẫn không để ý tới Chu Mục.

Mà nguyên nhân cô nói chuyện lại với Chu Mục là vì nhìn thấy một câu hỏi trong bài thi. Ngày hôm kia có một bài tập Toán tương tự với câu hỏi đó, cô đã suy ra và tìm một câu gần giống trong bài thi, viết ra đằng sau vở bài tập. Lúc Chu Mục chép bài của cô chắc chắn cũng thấy câu hỏi đó, đó là một câu hỏi 15 điểm. Đường Giai Kỳ không nhịn được chọt vào sau lưng Chu Mục, nói: “Cậu xem thử câu 21 trong đề Toán đi!”

Chu Mục quay đầu lại, hỏi: “Chẳng phải không nói chuyện với tôi sao?”

Đường Giai Kỳ bị Chu Mục nhìn ra, quyết định nói rõ với cậu ta. Cô nhíu mày, buồn bực nói: “Mình không thích Chu Lâm Lâm.”

Lúc Đường Giai Kỳ nhíu mày, độ cong giác mạc sẽ phẳng hơn, như vậy sẽ cho thấy mình rất vô tội và khôn khéo. Chu Mục nhìn dáng vẻ của cô ấy, nhếch khóe miệng lên, cảm thấy Đường Giai Kỳ thực sự rất ngây thơ và đáng yêu, lần đầu tiên trong đời miễn cưỡng giải thích: “Cô ấy mượn cục gôm của tôi.”

Đường Giai Kỳ cúi đầu, bỏ dụng cụ học tập vào trong bóp viết, cụp mắt xuống, “Lần sau không được cho Chu Lâm Lâm mượn đồ.” Cô ngẩng đầu lên, “Chẳng phải cậu là bạn của mình sao? Kẻ thù của bạn là kẻ thù của mình!”

Chu Mục không nhịn được cười, không trả lời Đường Giai Kỳ, chuyển sang hỏi: “Lúc nãy cậu muốn nói cái gì?”

Vừa mới bị ngắt lời, Đường Giai Kỳ đã quên mất chuyện quan trọng. Lúc này nhớ ra, cô nói với vẻ đắc ý: “Câu 21 trong bài thi Toán, hôm trước vừa làm qua!”

Chu Mục nhớ lại một lượt. Đối với cậu, câu 21, câu 22, câu 23 cũng không có gì khác biệt, hỏi: “Cái gì?”

Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục một hồi, rốt cuộc nhìn ra được Chu Mục thực sự không nhớ gì cả, lắc đầu ngao ngán, thở dài, “Câu 21 mà cậu lại không nhớ. Hôm trước cậu vừa mới chép bài của mình, câu đó gần như giống y hệt.” Cô ngẩng đầu lên, dạy dỗ Chu Mục, “Không thể như vậy được!”

Rốt cuộc Chu Mục đã hiểu ý của Đường Giai Kỳ. Bình thường cậu chép bài tập chỉ động tay, đầu óc đều không hoạt động. Nhưng khi thấy Đường Giai Kỳ tràn đầy phẫn nộ, cậu chỉ gật đầu đại.

Đường Giai Kỳ thấy cậu ta gật đầu đại, cộng thêm mối thù về cuộc nói chuyện giữa Chu Mục và Chu Lâm Lâm, cô càng nhận ra Chu Mục vô cùng qua quýt, vì vậy nghiêm túc nhìn Chu Mục, nói: “Sau này lúc cậu chép bài tập phải học thuộc luôn bài tập, mình sẽ kiểm tra.”

“Tại sao?” Chu Mục cau mày.

“Vì chúng ta là bạn tốt.” Đường Giai Kỳ nói rất tự nhiên, “Dĩ nhiên phải đốc thúc bạn tốt học cho giỏi chứ sao.”

Một tuần sau, kết quả của lần thi đầu tiên được công bố, bảng điểm được dán lên bảng thông báo trước lớp. Buổi chiều vừa ăn cơm xong, Đường Giai Kỳ mới vào lớp học đã thấy một đám người vây quanh trước bảng thông báo.

Giọng nói đáng ghét của Chu Lâm Lâm vang lên, “Nhan Hạ đứng nhất lớp chúng ta nha!”

Đường Giai Kỳ nhón chân lên, trước mắt toàn là đầu người. Lúc này Nhan Hạ bị đẩy từ phía trước ra ngoài, nhìn thấy Đường Giai Kỳ thì hơi ngạc nhiên. Đường Giai Kỳ nghĩ đến câu nói lúc nãy của Chu Lâm Lâm, cười nói: “Chúc mừng nhé!”

“Cám ơn.” Nhan Hạ hơi kinh ngạc, trước đây tính cách của Đường Giai Kỳ luôn thờ ơ. Trong câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ, cô và Đỗ Vi đều nhất trí cho rằng Đường Giai Kỳ rất thụ động trong mọi việc. Không ngờ cô ấy lại chủ động nói chúc mừng mình, cô không khỏi cảm khái: “Gần đây cậu vui tươi hơn trước đây rất nhiều.”

“Vậy à…” Đường Giai Kỳ hơi xấu hổ. Từ khi quen biết Chu Mục và Triệu Nặc, đúng là cô nói nhiều hơn trước đây. Cô muốn nói rằng thật ra mình vẫn luôn nói nhiều, chẳng qua kỹ năng đó bị niêm phong trong một quãng thời gian dài.

Nhan Hạ còn nói: “Mình vừa mới thấy cậu hạng 16 toàn khối, hạng 2 trong lớp.”

Đường Giai Kỳ gật đầu, nghiêm túc đánh giá chính mình, “Cũng không tệ lắm.”

Những người xem kết quả đã giải tán bớt, lúc này Đường Giai Kỳ mới đi đến phía trước. Đầu tiên cô nhìn thử thành tích và xếp hạng từng môn của mình, sau đó tìm kiếm phía dưới bảng điểm, cuối cùng tìm một hồi mới thấy tên Chu Mục.

Vậy mà lại không đội sổ… Thành tích trong lớp của Chu Mục đứng thứ ba từ dưới đếm lên. Xếp sau cậu ta là hai bạn học siêu dở trong lớp, vẫn luôn giữ vững vị trí bét lớp.

Đường Giai Kỳ đi về chỗ ngồi, ghi chép lại thành tích và xếp hạng vừa xem vào sổ tay, ngẫm nghĩ rồi ghi chép lại của Chu Mục.

Lúc này Chu Mục đi vào lớp, không thèm nhìn bảng thông báo trước cửa, đi thẳng về chỗ ngồi.

Nhỏ đáng ghét Chu Lâm Lâm cũng đi tới. Trước tiên cô ta nhìn Đường Giai Kỳ, sau đó giở giọng khinh thường, nói: “Lần này Thân Tuyết Nghi thi đứng nhất toàn khối.”

“Cũng không phải là cậu thi.” Đường Giai Kỳ cười nhạo, đóng quyển sổ lại, cầm hộp sữa chua trên góc bàn qua.

Lúc này Chu Lâm Lâm không để ý tới Đường Giai Kỳ nữa, chuyển sang Chu Mục bên cạnh, gọi Chu Mục một tiếng. Chu Mục quay đầu lại, Chu Lâm Lâm cầm cục gôm trong tay, nói: “Lần trước mượn cục gôm của cậu, mình mua cục mới cho cậu.” Suýt nữa Đường Giai Kỳ phun sữa chua trong miệng ra ngoài.

Cô thấy Chu Mục nhận lấy cục gôm của Chu Lâm Lâm, nhất thời sắc mặt đen sì, tức giận đâm ống hút vào hộp sữa chua.

Nhưng không ngờ Chu Mục quay đầu lại, thuận tay đặt cục gôm lên bàn cô, nói: “Chẳng phải sáng nay cậu bị mất cục gôm sao?”

Chu Mục nói cứ như thật, suýt nữa Đường Giai Kỳ cũng nghi ngờ cục gôm của mình có thực sự bị mất hay không. Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn Chu Lâm Lâm. Đường Giai Kỳ cảm thấy nếu Chu Lâm Lâm là củi, chắc chắn bây giờ cô có thể thấy trên đầu của Chu Lâm Lâm đang bốc khói.

Cô lại liếc nhìn Chu Mục, thầm nghĩ cậu bạn tốt Chu Mục này thiệt là tốt! Chu Mục thực sự rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.