Gần tới cuối tháng 9, vì sắp đến lễ Quốc Khánh nên trường sắp xếp kỳ thi tiếp theo sau kỳ nghỉ.
Lần trước Đường Giai Kỳ dạy dỗ Chu Mục rất thấm thía nên dĩ nhiên đảm đương trọng trách dạy kèm cho Chu Mục.
Lúc đầu, mỗi lần Đường Giai Kỳ giảng bài cho Chu Mục, Chu Mục đều luôn lơ là, lười biếng ừ ừ cho có. Thế là Đường Giai Kỳ hơi tức giận, cô cảm thấy thái độ học tập của Chu Mục rất chểnh mảng.
Có một lần trước giờ học buổi chiều, cô đang giảng cho Chu Mục về một câu hỏi Lý mà buổi sáng thầy mới nói qua, viết đầy tờ giấy nháp, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Mục đã ngủ say từ đời nào.
Lúc Chu Mục ngủ lại ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều. Đường Giai Kỳ suy đoán hồi nhỏ Chu Mục lẽ ra phải là mầm non ngoan ngoãn, lớn lên khỏe mạnh của Tổ quốc, nhưng không biết vì lý do gì mà khi trưởng thành lại là một kẻ ngang ngược. Nhưng mà khi kẻ ngang ngược này đối mặt với cô lại không hung dữ như vậy. Đường Giai Kỳ cảm thấy điều này chắc là do cô rất đáng yêu. Những năm qua, cô là một hạt đậu phộng cứng, bây giờ Chu Mục đã thấy được bên trong hạt đậu phộng béo nguậy của cô, vì vậy hạt đậu phộng đã có bạn.
Nhưng khi Đường Giai Kỳ nhìn thấy Chu Mục ngủ say vẫn không vui, vì vậy cô khẽ khàng nhích tới, nhìn chóp mũi của Chu Mục hơi phập phồng, bóp lấy mũi của Chu Mục như thăm dò. Sống mũi của Chu Mục cao thẳng, loáng thoáng có một cục bướu. Bị người ta bóp mũi, cậu ta phát ra một tiếng hừ nhỏ, nhíu mày rồi mở mắt ra.
Chu Mục liếc nhìn đầu sỏ Đường Giai Kỳ. Lúc này Đường Giai Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào cậu, nén cơn giận, hung dữ cảnh cáo: “Lần sau nếu không lắng nghe nữa, mình sẽ, mình sẽ…” Cô suy ngẫm một hồi, nói: “Mình sẽ bóp mặt cậu.”
Chu Mục khẽ bật cười.
Sau đó lúc Đường Giai Kỳ giảng bài lại cho Chu Mục, Chu Mục đã trở nên nghiêm túc hơn, ít nhất Đường Giai Kỳ không phát hiện Chu Mục ngang nhiên ngủ nữa, nhưng thỉnh thoảng cậu ta vẫn sẽ lơ là. Lúc đó Đường Giai Kỳ sẽ lấy bút gõ vào tay của Chu Mục, nói với cậu ta: “Bạn học Chu Mục, câu trả lời không có viết trên mặt của cô giáo Đường, cậu nhìn cô giáo Đường cũng vô dụng.”
Trong tiết tự học cuối cùng trước kỳ nghỉ, Đường Giai Kỳ hài lòng nhìn bài kiểm tra mà Chu Mục đưa qua, vui vẻ gật đầu, “Hết kỳ nghỉ vô thi chắc cũng có thể tiến bộ chút ít.” Cô nghĩ đến chuyện gì đó, khẽ hừ, “Đè bẹp Chu Lâm Lâm đi.”
Trong kỳ nghỉ, Tôn Trạch hẹn Chu Mục hai lần mà cậu đều không đi, hỏi lý do thì nói đang làm bài tập. Đúng lúc Tôn Trạch và Triệu Nặc đi ngang qua khu chung cư Xuân Nguyên, Chu Mục đã bảo hai người lên nhà cậu. Tôn Trạch và Triệu Nặc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai quyển sách của Chu Mục đặt trên bàn phòng khách và một cuốn sổ tay có trang bìa rất nữ tính.
Triệu Nặc đi tới cầm cuốn sổ tay lên, mở ra thì nhìn thấy trang tiêu đề có ghi ba chữ “Đường Giai Kỳ”, sau đó lật đại vài trang. Cô nhìn thấy những dòng ghi chép rõ ràng, ngay ngắn thì cảm thán: “Kỳ Kỳ đúng là học sinh chăm chỉ.”
Tôn Trạch đi tới xem thử, hỏi: “Cái quái gì đây?”
Triệu Nặc nhìn theo ánh mắt của Tôn Trạch, nhìn thấy đằng sau một câu hỏi ví dụ được ghi bằng mực đỏ: [Lưu ý] Chu Mục đã sai hai lần trong câu hỏi này, một lỗi không thể mắc nhiều lần, sai nữa sẽ bị chép phạt 50 lần :)
Lúc này Chu Mục bưng hai ly nước tới, Tôn Trạch trêu ghẹo cậu ta: “Khá đấy, được học sinh chăm chỉ kèm cặp đã thích học hành luôn.”
Chu Mục liếc nhìn cậu ta, không lên tiếng, cất những cuốn sách bên cạnh vào chồng sách. Cậu lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nặc, ánh mắt hướng về cuốn sổ tay mà Triệu Nặc đang cầm.
Bỗng dưng Triệu Nặc hơi căng thẳng, đóng cuốn sổ tay lại, dùng tay áo lau chùi bìa sổ rất cẩn thận, bỏ vào trên chồng sách mà Chu Mục mới vừa sắp xếp lại.
Tôn Trạch ngồi bệt luôn xuống đất, sờ vào trong túi quần, buồn bực hỏi Chu Mục: “Có thuốc lá không?”
Chu Mục uống một hớp nước, ngước mắt trả lời: “Không có.”
“Chết tiệt!” Tôn Trạch nói: “Trong nhà cậu lại không thể hút thuốc, không khoa học chút nào!” Cậu ta nhìn Triệu Nặc, nói với giọng đáng thương: “Đi xuống mua cho anh gói thuốc đi.”
“Anh không có chân à?” Triệu Nặc liếc mắt xem thường, “Vả lại hút thuốc lá có gì tốt? Vừa ngửi thôi em đã muốn ói.”
“Em đã ngửi nhiều năm rồi, lúc này mới nhớ ra muốn ói sao?” Tôn Trạch tủi thân, “Vậy anh tự xuống mua.”
Lúc này Chu Mục nói một câu: “Bớt hút đi.”
Tôn Trạch bị lời nói êm dịu của hai người làm quay về chỗ ngồi, nói: “Được rồi, hôm nay nhịn một lần.”
Tôn Trạch đến tìm Chu Mục chủ yếu nói về sinh nhật vào tháng sau của mình.
Ba của Tôn Trạch là người theo chủ nghĩa nhà giàu mới nổi. Ông ấy nhất quyết phải tổ chức một buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi cho Tôn Trạch, còn nói sẽ mời mấy cô ca sĩ hotgirl mạng tới hát. Tất cả đều bị Tôn Trạch từ chối.
“Tôi đã nói với ba là đến lúc đó sẽ tổ chức với bạn bè. Ông ấy đã tìm cho tôi một quán bar yên tĩnh, bao trọn một phòng riêng, tha hồ ăn chơi trong đó. Đến lúc đó cậu cũng phải tới đấy.”
Triệu Nặc ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó. Đã lâu rồi chúng ta, anh béo và đám Tiểu Đông không tụ tập.”
Chu Mục không trả lời ngay.
Triệu Nặc còn nói: “Mình còn rủ Đường Giai Kỳ nữa.”
“Đường Giai Kỳ?” Chu Mục hơi cau mày.
“Đúng vậy. Đường Giai Kỳ nói với mình là cô ấy chưa từng đi bar, còn hỏi mình liệu người dưới 18 tuổi có được vào không, rất phấn khích.” Triệu Nặc quan sát nét mặt của Chu Mục, cô phát hiện Chu Mục nhíu mày sâu hơn. Nhưng ngay sau đó, Chu Mục đã nói: “Được, đến lúc đó tôi sẽ tới.”
Hôm nay Đường Giai Kỳ hẹn Nhan Hạ đến thư viện tự học, hai người học đến 9 giờ tối đóng cửa mới đi ra khỏi thư viện. Bầu trời u ám, hàng cây bên ngoài thư viện bị gió thổi lay động. Anh ca sĩ ôm đàn guitar trên đường phố cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, mọi ngày anh ta đều hát đến rạng sáng.
Cuối cùng vết thương trên vai của Đường Giai Kỳ đã khỏi. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm hai dây hơi mỏng, gió thổi qua hơi lạnh.
“Có lẽ trời sắp mưa rồi.” Nhan Hạ nói: “Hai chúng ta mau bắt xe về thôi.”
Đường Giai Kỳ gật đầu, dùng hai tay ôm chặt người mình, nói với Nhan Hạ: “Đau lòng ôm lấy cơ thể gầy gò của mình.”
Nhan Hạ bật cười thành tiếng, học theo dáng vẻ của Đường Giai Kỳ, nói: “Mình cũng vậy!”
Lúc Đường Giai Kỳ đến cổng khu chung cư, bên ngoài đã nổi gió lớn, nhưng may mà vẫn chưa đổ mưa. Cô gần như chạy đến dưới lầu nhà mình. Lúc vào thang máy đã 10 giờ rưỡi, Đường Giai Kỳ liếc nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào của ba mẹ cô.
Đường Giai Kỳ sợ làm ồn đến ba mẹ đã ngủ, lúc mở cửa rất cẩn thận. Nào ngờ khi cô đẩy cửa ra, đèn trong phòng còn sáng trưng, còn ba mẹ cô đang ở trong phòng ngủ, liên tục vang lên tiếng mẹ cô gào thét và đập đồ.