Mùa Cưới

Chương 13: Chương 13




Bron nằm trên giường một lúc để xem Roger có trở mình không. Sáng Chủ nhật là thời điểm ưa thích của anh ta để làm “chuyện ấy” - vì tối thứ Bảy anh ta thường uống hơi quá chén còn các ngày trong tuần thì lại bị ám ảnh quá mức với việc chuẩn bị đi làm vào sáng hôm sau. Mặc dù bây giờ nó thực sự chẳng còn tác dụng gì với cô, nhưng Bron biết rằng trốn tránh tình dục sẽ không có lợi cho mối quan hệ của họ. Cô đếm đến mười rồi trườn ra khỏi giường và đi vào phòng tắm, cảm thấy nhẹ nhõm và tội lỗi - nhưng chủ yếu là nhẹ nhõm. Có lẽ họ cần đi nghỉ cuối tuần ở đâu đó cùng nhau, mặc dù tự đáy lòng, cô biết rằng họ sẽ cần làm nhiều thứ hơn thế để hàn gắn lại tình cảm.

Khi cô quay lại phòng ngủ, anh ta đã thức dậy. Anh ta ngái ngủ nhìn cô. “Nếu sáng nay chúng ta không làm gì thì em nên mang bữa sáng lên giường cho anh,” anh ta càu nhàu.

Bron mặc quần áo nhanh hết mức có thể để ngăn anh ta nổi cơn ham muốn. “Anh muốn gì nào?”

“Em biết anh muốn gì mà, nhưng rõ ràng em sẽ không cho anh.”

Bron gượng cười. “Ý em là anh muốn ăn gì trong bữa sáng, ngốc ạ. Hôm nay em có rất nhiều việc phải làm trước khi chúng ta đến nhà bố mẹ anh.”

“Anh sẽ ăn trứng và thịt xông khói, bánh mì nướng và cà phê. À, và nửa quả cà chua nữa.”

“Làm ơn đừng ăn bánh mì nướng trên giường, Roger!”

“Ồ, đừng kỹ tính thế.” Rồi anh ta lại nằm lăn ra giường, lật người, và có vẻ quay lại với giấc ngủ ngay lập tức.

Ở dưới gác, cô đun nước rồi mở tủ bếp và tìm chỗ cất sô cô la bí mật của cô. Cô thở dài. Roger không xấu xa lắm, nhưng anh ta không nhạy cảm trong mối quan hệ của họ. Liệu anh ta có thực sự hạnh phúc khi họ cứ tiếp tục như thế này? Hay anh ta thích thứ gì đó hơn thế như hồi họ mới yêu nhau?

Cô lấy một gói thịt xông khói ra khỏi tủ lạnh. Sau khi làm xong bữa sáng cho Roger và mang nó lên cho anh ta, cô sẽ quay xuống, pha một tách trà và nhúng sô cô la vào đó, trong lúc đọc tờ báo của ngày hôm qua. Đó sẽ là một vài khoảnh khắc hiếm hoi để cô tự nuông chiều bản thân trước khi sự náo nhiệt của Chủ nhật chính thức bắt đầu.

Khi cô mang khay đồ ăn lên, anh ta có vẻ đang ngủ rất say. Cô có nên đánh thức anh ta không? Cứ để cái khay ở đó và mặc kệ cho đồ ăn bị nguội lạnh, hay lại mang nó xuống gác nhỉ? Cô có thể ăn cái bánh mì nướng. Nhưng trước khi cô kịp quyết định, anh ta rên rỉ, xì hơi một cái rõ to và nói, “Anh đã nói với em rằng tối nay có một bữa tiệc của câu lạc bộ cricket ở quán rượu chưa? Hôm nay em sẽ không phải nấu nướng gì cả, vì mẹ sẽ làm bữa trưa.”

“Em vừa làm bữa sáng cho anh còn gì,” cô chỉ ra, nhưng không có ý gì; sáng nay cô chẳng muốn tranh cãi với anh ta.

“Không tính. Em có bao giờ làm bữa sáng cho anh vào ngày thường đâu.” Anh ta ngồi dậy và mỉm cười. “Trông ngon quá. Em có thể mang lên cho anh mấy trang báo về ô tô được không? Anh biết em chỉ hứng thú với những mục dành cho đàn bà con gái.”

Bron định nói với anh ta rằng anh ta chưa nói gì với cô về bữa tiệc của câu lạc bộ cricket nhưng rồi quyết định rằng cô không muốn nổ ra một cuộc cãi cọ. Nếu cuộc sống chung của họ không thể thú vị, hãy để cho nó được yên bình.

***

Tối hôm đó, Bron biết rằng Roger muốn cô trông thật xinh đẹp nên đã cất công trang điểm. Tóc cô mới được gội sấy và móng tay có độ dài hợp lý. Cô lấy ra bộ váy yêu thích. Nó được mua từ năm ngoái nhưng trông vẫn đẹp và mới với phần chân váy ngắn và gợi cảm, quai váy hai dây mảnh mai và có hoa văn tinh tế. Nó là một trong những chiếc váy chưa bao giờ thực sự đúng mốt vì thế cũng chưa bao giờ thực sự lỗi mốt. Cô lấy ra một chiếc khăn choàng len bằng lông dê Ấn Độ màu hoa lan nhạt để choàng lên người nếu cô cảm thấy lạnh, nhưng tối nay có vẻ oi bức và có lẽ cô sẽ không cần đến nó. Cô buộc nó quanh quai túi xách để không đánh rơi nó, rồi đi tới trình diện Roger, người đang gác chân lên cái bàn kính thấp, đọc mấy trang thể thao của tờ báo Chủ nhật mà anh ta đã xin bố mẹ anh ta.

“Trông em thế nào?” Cô nói. Cô ghét phải hỏi anh ta như thế này, nhưng nếu cô không làm vậy, Roger cũng sẽ nói rằng trông cô không ổn.

Anh ta liếc nhìn cô. “Được đấy.”

“Cái chân váy thế nào? Có ngắn quá không?”

Anh ta lắc đầu. “Không, không sao. Khá đẹp.” Một lời khen! Cô không thể tin nổi! “Vậy nên em đừng có mở miệng và làm nó xấu đi,” anh ta nói thêm.

“Anh nói thế là có ý gì?” Cô hỏi.

Anh ta thở dài. “Chẳng có ý gì cả! Đừng kích động thế, đó chỉ là một lời nói đùa thôi mà. Ý anh là em đừng làm mọi người phát chán với những câu chuyện về tiệm làm đầu. Phải cắt một lọn tóc bị rối vào lô cuốn chẳng phải một chuyện hay ho gì. Rất nhiều bà vợ có mặt ở đó có những công việc rất quyền cao chức trọng.”

Đó là lời nhắc nhở của anh ta về địa vị của cô. Và vì anh ta đã từng cười rú lên khi cô kể cho anh ta nghe về sự cố ấy khi họ gặp nhau lần đầu tiên, cô cảm thấy đau lòng và luyến tiếc những thời khắc vui vẻ ấy. Mối quan hệ này thực sự có thể vãn hồi không? Và nếu không, cô sẽ phải làm gì? Cô thừa biết câu trả lời, nhưng không muốn chấp nhận nó. Cô đã bí mật soạn ra một danh sách khách hàng - những người cô đã phục vụ bên ngoài tiệm làm đầu, hoặc những người sẽ đi với cô nếu cô rời khỏi đó. Nhưng khi biết Roger sẽ không hài lòng với chuyện này, cô càng cảm thấy tội lỗi hơn.

“Chà, em yêu, làm tóc không phải là ‘khoa học tên lửa[19]’, đúng không?” Anh ta tiếp tục, có lẽ cảm nhận được rằng anh ta đã làm tổn thương cô và cố gắng xoa dịu cô.

[19] Nghĩa bóng chỉ một hoạt động khó đòi hỏi sự thông minh.

“Thật ra, khoa học tên lửa cũng không phải là thứ cao siêu gì,” cô nói, cảm thấy mệt mỏi trước cả khi họ khởi hành. “Nó khá đơn giản.”

Bron đã nghe thấy điều này ở đâu đó, nhưng thực sự không biết nó có đơn giản hay không. Cô lóc cóc ra khỏi phòng trên đôi giày cao gót không dễ đi chút nào trước khi anh ta có thể trả lời.

Cô lánh vào bếp và nhấp một ngụm nước.

Ôi, cô không muốn đến bữa tiệc này chút nào cả! Cô hầu như không quen ai ở đó, và những người cô biết thì cô lại không ưa lắm: họ đều là những thương nhân ở thành phố hoặc luật sư hoặc đại loại thế. Và Roger nói đúng về các bà vợ của họ - họ đều có những công việc mà họ có thể kể với niềm tự hào. Cô biết rõ rằng công việc của cô cũng đầy thử thách và khó khăn như những gì nhiều người trong số họ đang làm, nhưng cô cũng biết rằng xã hội - chí ít là cái xã hội đó - cho rằng làm tóc là công việc dành cho những kẻ ngốc nghếch. Đôi lúc cô đã tính đến chuyện kiếm một cái áo phông có dòng chữ “Tôi là thợ làm tóc, làm ơn nói chậm lại” nhưng rồi nghĩ rằng có lẽ người ta sẽ không hiểu là nó chỉ mang tính châm biếm. Một cái áo phông với dòng chữ “Tôi có mười hai chứng chỉ tốt nghiệp trung học, ba chứng chỉ dự bị đại học và nhận được thư mời của một trường đại học loại tốt, và tôi đã chọn trở thành một thợ làm tóc” có lẽ cũng sẽ không giúp được gì trong trường hợp của cô.

***

Khi họ đến quán rượu, họ phải len lỏi qua căn phòng đông đúc. Đó là một quán rượu đồng quê, nơi Roger thường xuyên lui tới với các đồng đội cricket, nhưng Bron mới đến đôi lần. Câu lạc bộ cricket chiếm trọn một phòng trong quán, do đó nó thực sự giống một câu lạc bộ hơn là một quán rượu.

“Em uống gì?” Roger hỏi. “Em sẽ lái xe về đấy.”

Vì cô luôn lái xe khi họ đi chơi với bạn bè anh ta, nên cô chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. “Nước cam và soda.”

Trong lúc đợi Roger khi anh ta len đến quầy bar, và như mọi lần có cảm giác mình như một đứa trẻ đang đợi mẹ chú ý tới, cô nhìn ngắm xung quanh. Cô nhận ra một vài khuôn mặt và rồi ánh mắt cô dừng lại ở một người mà cô biết rõ. Đó là Sasha, chủ tiệm làm đầu nơi cô làm việc, và là người bị cô ghét cay ghét đắng. Cô ta đang làm cái quái gì ở đây vậy nhỉ?

Cô lập tức ngoảnh mặt đi, hy vọng Sasha sẽ không thấy cô. Buổi tối hôm nay đã đủ khó chịu rồi - điều cô chẳng mong đợi nhất là bà chủ tiệm làm đầu của cô cũng có mặt.

Roger đưa cho cô một ly nước. “Đi thôi, anh đã trông thấy những người khác ở đằng kia.”

Chán nản cùng cực, Bron lẽo đẽo theo sau Roger đến chỗ Sasha, cô ta đang ngồi gọn lỏn giữa các bạn của Roger như thể cô ta là thành viên của nhóm.

“Chào mọi người,” Roger nói. “Cùng nâng ly nào!” Anh ta giơ ly bia lên, không thèm bận tâm đến việc giới thiệu Bron, điều đó khiến cô tự hỏi anh ta đưa cô đi cùng làm cái quái gì chứ.

Cô mỉm cười với khoảng không trước mặt và nhấp ngụm nước.

“Chào, Bron!” Sasha nói. “Tôi cá rằng cô không nghĩ là sẽ gặp tôi!”

Bron gượng cười. “Vâng. Chắc là chị cũng không nghĩ sẽ gặp tôi ở đây.” Quả là lạ khi Sasha có vẻ tự nhiên như ở nhà giữa tất cả những con người nhiều tham vọng này, nhưng có lẽ làm chủ một tiệm làm đầu phần nào nâng cao địa vị của cô ta.

“Ồ, tôi biết là cô sẽ đến.” Sasha nhìn Bron với vẻ hiểu biết khiến Bron cảm thấy như thể mọi người đều biết một bí mật nào đó trừ cô. “Roger nói anh ấy sẽ đưa cô theo.”

Bron nhìn Roger, trông anh ta cực kỳ thoải mái. Sasha và Roger có quen nhau sơ sơ, cô biết điều đó. Nhưng cô không ngờ rằng Roger từng nói chuyện hẳn hoi với Sasha.

“Đừng tỏ ra kinh ngạc như thế,” Sasha nói. “Tôi đã gọi điện cho anh ấy để hỏi về chuyện đăng quảng cáo trong các trận đấu cricket.”

“Đúng vậy,” Roger nói. “Quảng cáo địa phương rất quan trọng với bọn anh. Nếu bọn anh có thể kiếm được tài trợ cho trang phục và dụng cụ thi đấu...”

“Ồ, tốt quá,” Bron nói, khẽ khàng nhưng kiên quyết hơn thường lệ. “Nếu mấy người bạn trong đội cricket của anh đến tiệm làm đầu, em sẽ không phải cắt tóc miễn phí cho họ.”

“Bron?” Sasha trêu chọc. “Cô không làm thêm ngoài giờ đấy chứ?”

“Tôi cắt tóc cho mẹ Roger và các bà vợ hay bạn gái của các cầu thủ nếu họ chuẩn bị bữa trà thay tôi khi đến phiên tôi.” Sasha không biết về các đám cưới mà Bron tham gia phục vụ gần đây; Bron thực sự hy vọng Roger sẽ không nói gì.

“Sao cô không bảo bà ấy đến tiệm làm đầu?” Sasha nói, vẫn cười để ám chỉ rằng cô ta đang đùa, nhưng trong giọng cô ta vẫn lộ rõ cái nét sắc bén thường thấy mỗi lần cô ta nói chuyện với Bron. “Chúng ta không có quá nhiều khách nên cô có thể phục vụ miễn phí cho bà ấy mà!”

Bron cười đáp lại. Cô thừa hiểu ý tứ trong từng lời Sasha nói và, ngay lập tức, cô có một câu đáp trả hoàn hảo. “Nếu mẹ Roger đến tiệm làm đầu, bà ấy không chắc gặp được tôi. Bà ấy có thể phải làm tóc với một trong những nhân viên khác.” Bron làm vẻ mặt ngớ ngẩn, nhưng những lời cô nói cũng đầy hàm ý như Sasha vậy.

“Ồ, mẹ sẽ không bận tâm đến chuyện ai làm tóc cho bà đâu,” Roger nói, chẳng hiểu gì về những thông điệp ngầm của Bron. “Phụ nữ ở tuổi đó chẳng quan trọng lắm về chuyện hình thức.”

Ngay cả Sasha cũng có vẻ khá kinh ngạc trước lời Roger nói, mặc dù cô ta đã từng tư vấn một màu tóc quá già cho khách hàng của Bron.

“Ồ, cô hiểu ý tôi mà,” anh ta tiếp tục. “Một vài nhát cắt ở chỗ này chỗ kia, như vậy thì ai làm chả được.”

“Vậy ai cắt tóc cho anh thế, Roger?” Sasha hỏi.

“Bron,” anh ta nói, hơi đỏ mặt.

“Tôi biết ngay mà. Làn sau hãy đến gặp tôi. Tôi có thể xử lý tốt hơn với một mái tóc như thế.” Sasha nhìn anh ta như thể xung quanh chẳng còn một ai.

“Ồ, vậy thì mời chị,” Bron nói. “Có một chỗ rất khó xử lý vì tóc ở đó đang bị thưa dần. Chị có thể nghĩ ra một cách thật thông minh để che giấu nó.”

Roger nhìn cô, miệng hơi há ra.

“Xin lỗi,” Bron tiếp tục, bản năng ti tiện trong cô vẫn đang bùng phát mạnh mẽ, “anh không biết là anh sẽ bị hói một chút sao? Chuyện đó là hoàn toàn bình thường, anh biết đấy, khi anh già đi.” Rồi, ý thức rằng có thể cô đã phản ứng hơi quá, cô nói, “Em cảm thấy hơi nóng. Em sẽ ra ngoài vườn để hít thở chút không khí trong lành.”

Không ai trong nhóm phản đối cô rời đi, cô nhận ra điều đó khi họ nhường đường cho cô. Cửa sau của quán rượu mở ra những khu vườn rộng lớn dẫn đến một con suối nhỏ. Bron bỏ lại cái ly rỗng và bước vào không khí trong lành. Với mỗi bước chân, gót giày cô lại giẫm xuyên qua đám cỏ, đưa cô tới chỗ những cây liễu đang rủ bóng xuống mặt nước tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Cô choàng cái khăn len làm bằng lông dê Ấn Độ quanh vai để bảo vệ mình khỏi đám muỗi vằn. Khi nào cô có thể nhìn chằm chằm xuống mặt nước, cô sẽ cảm thấy điềm tĩnh hơn.

Cô nhận ra rằng cuối cùng cô vẫn sẽ phải quay lại, nhưng cô thực sự không muốn. Họ không phải là kiểu người giống cô, họ là kiểu người giống Roger, và họ khiến cô cảm thấy mình như là một đứa trẻ lạc lõng đứng ngoài rìa của một nhóm bạn đang vui đùa trên sân chơi. Cô không hẳn bị tẩy chay, nhưng cô cũng không được tính làm thành viên trong nhóm. Và Roger thân thiết với Sasha từ khi nào vậy? Không phải cô đang ghen, mà là cô thấy khó hiểu.

Cô khoanh tay trước ngực và khẽ đu đưa thân mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Bỗng ánh mắt cô bắt gặp một đốm thuốc lá lập lòe ở khóm cây gần đó. Cô vừa mới nhận ra cô không chỉ có một mình thì người hút thuốc cất tiếng.

“Xin lỗi, tôi có làm cô giật mình không?” Đó là một giọng đàn ông.

“Ờ... không... không đâu,” Bron nói, kinh ngạc.

“Tôi đang cố bỏ thuốc,” anh ta nói khi anh ta xuất hiện. “Nhưng nó cũng có những mặt tốt.”

Anh ta cao ráo và cần được cắt tóc, Bron lập tức nghĩ và rồi nhận ra anh ta trông quen quen. Nhưng vì cô không tài nào nhớ nổi đã gặp anh ta ở đâu và khi nào, nên cô không nói gì.

Anh ta có vẻ đang mặc quần áo lao động. Một chiếc sơ mi phai màu vì giặt giũ được nhét nửa trong nửa ngoài một chiếc quần jean bạc phếch với những vết rách bên dưới đầu gối. Không phải vì thời trang, Bron đoán, mà là bị sờn do mặc quá lâu ngày.

“Chờ chút - chúng ta đã từng gặp nhau rồi!”

Bron nhìn anh ta dò hỏi. “Có lẽ...”

“Đúng thế! Trước đám cưới của Ashlyn. Cô đang ra về thì tôi đến để dẫn Major vào nhà.”

“Đúng rồi.” Bron chậm rãi gật đầu, lúc này cô đã nhớ rõ - cô đã phải vội vã về nhà vì Roger, lúc nào cũng là Roger.

“Tôi hy vọng cô không cảm thấy tôi quá đường đột.” Anh ta khẽ cau mày. “Có lẽ tôi nên tự giới thiệu - tôi là James.”

“Tôi là Bron. Và không, không sao cả. Tôi không cảm thấy như vậy đâu.” Bron không rõ cô cảm thấy thế nào. Anh ta có vẻ tử tế và thân thiện, và không hề khiến cô e sợ, cho dù cô không chắc Roger sẽ đến giải cứu cô nếu chẳng may anh chàng này có tấn công cô. Cô rùng mình.

Anh ta khẽ nghiêng đầu sang một bên. “Cô vẫn ổn chứ?”

Bron quấn chặt chiếc khăn choàng hơn, như để bảo vệ mình khỏi những câu hỏi của anh ta. “Tôi ổn.” Cô nhận ra giọng cô có vẻ căng thẳng và hy vọng anh ta sẽ không để ý.

“Đừng sợ, không phải tôi đang cố gắng gạ gẫm cô đâu. Tôi chỉ nghĩ cô có vẻ hơi... thôi, đừng bận tâm.” Anh ta lại cười và cô nhận thấy anh ta có nụ cười rất đẹp. Khuôn mặt anh ta ngăm ngăm nâu và quanh hàm lởm chởm chân râu, nhưng đó là một khuôn mặt tử tế. “Thật ra, trông cô rất tuyệt, nhưng không được vui.”

“Tôi đã nói rồi, tôi vẫn ổn mà,” cô lặp lại, lần này với nhiều sức thuyết phục hơn.

“Vậy cô đang làm gì ngoài này một mình thế? Cô không hút thuốc, vậy lý do là gì?”

Bron thở dài. “Tôi chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành, thế thôi.”

James cười. “Tôi e rằng ngày nay không khí trong nhà có khi còn trong lành hơn không khí ở ngoài vườn. Mặc dù tôi thề là tôi đang cố bỏ thuốc.” Câu nói cuối cùng này gần như là được dành cho chính anh ta.

“Trong đó khá nóng,” Bron nói.

“Nhưng bạn bè cô sẽ lo lắng cho cô. Thực ra, ngay lúc này đây, các cô bạn gái của cô có thể đang quyết định xem ai trong số họ sẽ ra ngoài này để kiểm tra tình hình của cô.”

Bron thở dài. “Không có chuyện đó đâu. Tôi không tới đây với các cô bạn gái, bạn trai tôi đang ở trong đó. Có lẽ anh ấy cũng đang tự hỏi tôi đang ở đâu.” Cô nhắm mắt lại trong vài giây, mong rằng anh ta sẽ không làm vậy - không phải vì để cô có thể thoải mái tán gẫu với anh chàng James này, mà vì họ không còn làm cho nhau hạnh phúc nữa. Dù sao đi nữa, có lẽ anh ta còn không nhận ra là cô đã đi. Anh ta rõ ràng thích dành thời gian với những người như Sasha hơn là cô.

“Nếu vậy thì,” James khăng khăng, “chắc là cô ra ngoài này vì hai người vừa cãi nhau.”

“Không! Ờ, không hẳn vậy.”

“Cô biết không, như vậy thì càng tệ hơn. Các cặp tình nhân thi thoảng vẫn cãi nhau, nhưng việc cô muốn ra ngoài này một mình trong khi hai người không hề cãi nhau càng khiến tôi có cảm giác có điều gì đó không ổn. Cô có vẻ buồn vì nó.”

Bron ngoảnh mặt đi một chút. Anh ta quá sâu sắc khiến cô thấy không được thoải mái. Cô có thể không hạnh phúc với Roger - trên thực tế, cô hoàn toàn không hạnh phúc - nhưng cô không muốn vạch ra những khuyết điểm của bạn trai mình với một người lạ.

“Tôi có vẻ giống một nhà tư vấn tình cảm quá nhỉ? Xin lỗi! Tôi chỉ biết rằng các cặp đôi luôn có những lúc thăng trầm.”

James thả đầu mẩu thuốc lá xuống và dùng gót giày di nó. Nó là một điếu thuốc cuộn bằng giấy nhỏ xíu, không phải một điếu thuốc lá bình thường. Nhưng đôi giày anh ta nặng trịch và bám đầy đất bẩn. Anh ta nhặt những gì còn lại lên và cho nó vào một cái hộp thiếc nhỏ. Bron tự hỏi phải chăng những gì anh ta nói đều xuất phát từ chính kinh nghiệm của anh ta.

“Đó là chuyện hoàn toàn bình thường mà,” cô nói, có ý muốn an ủi anh ta nếu anh ta cũng đang có chuyện buồn.

“Ồ, vâng. Miễn là những khoảnh khắc tốt đẹp chiếm đa số so với những khoảnh khắc tồi tệ.”

Đúng lúc đó Bron chợt nhận ra rằng đã lâu rồi cô không còn có những khoảnh khắc tốt đẹp nữa. Có những khoảng thời gian tồi tệ và những khoảng thời gian bình thường. Thế thôi. Cô hy vọng chuyện của anh ta sẽ khá hơn.

“Tôi xin lỗi vì đã mạo muội,” anh ta nói.

“Ồ không - không đâu. Tôi rất vui khi có người cùng trò chuyện.” Cô lập tức hối hận ngay khi những lời này được thốt ra. Giờ thì anh ta sẽ biết tình cảm của cô và Roger đã trở nên khô khan đến mức nào và cô thực sự không hề có ý định công bố sự thật này.

“Thật tiếc là cô đã không ở lại tham dự đám cưới.”

“Tôi biết. Bà Lennox-Featherstone quả là tử tế khi mời tôi, nhưng lúc ấy tôi phải về nhà.”

“Đó là một bữa tiệc rất tuyệt vời.” Anh ta mỉm cười. “Đồ ăn ngon tuyệt!”

“Tôi đã nghe rồi. Elsa, thợ may váy cưới, người rốt cuộc trở thành một trong các phù dâu, đã kể với tôi về nó.”

Anh ta cau mày. “Điều đó hơi kỳ cục, phải không? Chọn thợ may váy làm phù dâu? Mặc dù nếu cô thực sự hòa hợp với...”

Bron cười khúc khích khi cố gắng giải thích. “Đó là chuyện cực chẳng đã. Cô phù dâu thực sự đã rút lui vào phút chót và Elsa bị ép thay thế cô ta. Tôi có thể khẳng định với anh là cô ấy chẳng thích thú gì đâu.”

James cười. “Chà, trông cô ấy chẳng có vẻ gì là một kẻ thay thế cả. Rất xinh đẹp, tôi đã nghĩ vậy đấy.”

“Cảm ơn anh! Ý tôi là, tôi nghĩ cô ấy rất xinh đẹp, nhưng vì tôi đã làm tóc cho cô ấy nên tôi có quyền nhận một phần lời khen.”

“Vậy ra cô là thợ làm tóc?”

Bron cố gắng hết sức để không trở nên căng thẳng. “Vâng.”

“Tuyệt thật đấy.”

Bron liếc nhìn anh ta. Anh ta đang chế nhạo cô chăng? Có vẻ không phải như thế nhưng có lẽ anh ta chỉ đang che giấu những cảm nghĩ thật sự của anh ta về nó. “Tôi thích công việc đó,” cô bướng bỉnh nói. Và rồi điện thoại của cô trong túi xách bắt đầu đổ chuông.

“Ồ, thứ lỗi cho tôi. Tôi phải xem ai đang gọi. Sarah!” Cô nói sau một thoáng chốc. “Không, bây giờ hoàn toàn là thời điểm thích hợp để cô gọi cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.