Cậu lặng lẽ quan sát ánh mắt của cô bé. Đôi mắt làm cậu trượt ngã, chìm lỉm sâu xuống một mớ cảm xúc muôn màu . Mà lòng cậu cũng vì một câu nói kia mà chấn động. Tuy nghe qua chỉ là một câu nói buộc miệng nhưng ẩn dưới nó lại là một câu chuyện dài, nhiều tâm sự.
Cậu nhìn cô bé trước mặt, cô khác đi nhiều so với lúc cậu gặp. Có 2 ngày thôi, vs người khác nó rất ngắn nhưng vs cậu là quá dài. Cậu còn nhớ, cô bé thì ko. Lúc đó một đứa trẻ 3 tuổi sao nhớ đc j nhiều, cô bé ko nhớ cũng thường tình mà. Nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ... Vì cậu đã từng ăn trộm một thứ của cô bé, cô bé gọi nó là... Kí ức
“-vẽ tặng mk 1 bức
-hở? Tại sao?
-cậu vẽ đẹp
-tớ ko vẽ đc, bọn mk mới gặp nhau ...
-thì sao?
-hãy cho mk một ký ức của cậu, mk sẽ vẽ cho cậu ký ức đẹp nhất mà mk có!!
-...”