Mùa Hè Của Bọt Biển

Chương 7: Chương 7: Chương 7: người đi vẽ ký ức




Rầm

Cửa lớn ngôi nhà bị đá văng xuống, chàng trai ưỡn ngực ngang ngược tiến vào, như kiểu ko nhìn thấy cái cửa đáng thương nằm yên nghỉ dưới đất. Cô bé từng bước cẩn thận đi theo sau lưng chàng trai.

Trên gác hai một cái đầu thò ra, gương mặt tuấn tú lạnh ngắt như băng:

-này! Cậu lên.

Cô bé giật mình bởi tiếng gọi xa lạ. Lo lắng đáp lên:

-mk?

-lên

Bộ mặt cứng nhắc nhả xuống 1 từ ko đầu,ko cuối

Cô bé chưa kịp tiếp câu, một tiếng nói cắt ngang :

-Đừng để ý đến thằng tự kỉ đấy, nó bị tâm thần nặng rồi!

Cô bé nuốt nước bọt, thầm tránh móc kẻ điên nào đó đang châm dầu vô lửa. Cũng may, hình như cậu ko để ý, mặt vẫn lạnh tanh, ko có j biểu cảm. Cái đầu cậu thụt vào, tiềng bước chân đều đều đi xuống bậc thang. Cô bé sợ đến đổ mồ hôi.

Cậu tiến gần đến chỗ cô bé, ko nói ko rằng nắm cổ tay cô kéo đi. Chàng trai thấy cậu em trai cư xử kỳ lạ, kêu ầm lên:

-Làm j đấy hả thằng chó!

-về phòng

-mày lôi gái theo làm j hử?

-có chuyện

Cậu trả lời ngắn gọn, miễn dịch vs sự tra hỏi của anh trai

Trả lời hoàn tất dắt tay cô bé quay ngoắt lên phòng.

Cậu anh trai bĩu môi hai cái, lắc đầu chạy nhanh ra ngoài, vui vẻ gọi điện cho gái

-ừ! Đến giờ, đợi tý!

Sau khi đưa người vào phòng. Cậu quay sang cô gái bên cạnh. Kì lạ hỏi:

-tên?

-ơ.. Tiểu Huyền Huyền

-đưa đây

Cậu giơ tay trước mặt cô bé, vẻ mặt lạnh lẽo như gỗ lim. Cô bé chần chừ ko hiểu:

-ơ.. J cơ?

-bức tranh

-hả.. à..

Cô bé thông não, vội vàng đưa bức tranh trên tay mk cho cậu xem. Cậu nhíu mày, ánh mắt hiện hữu sự kinh ngạc:

- nhìn.. đẹp

Hở cậu đang khen à? Cô bé thật muốn khóc, cậu ko thể nói dễ hiểu hơn sao.

-chân thực

Ánh mắt cậu dán chặt lên người cậu bạn trong tranh. Mơ hồ hỏi :

-nhất là đây..

Ngón tay chỉ xuống cậu bạn kia, bổ sung thêm:

-làm sao vẽ?

Cậu rất thích vẽ, vẽ nhiều xem nhiều bức tranh đẹp... Nhưng bức vẽ này rất đặc biệt

Cô bé khẽ lắc đầu, tiếng nói dịu dàng:

-mk ko Bt đã vẽ nó thế nào? Mk chỉ đơn thuần vẽ lại ký ức của bản thân mà thôi

Cậu sửng sốt vs câu trả lời ngoài dự đoán. Con ngươi lóe lên tia khó hiểu:

-nó.. Đẹp..

Cô bé bật cười, nụ cười chan chứa nhiều tâm sự:

-cõ lẽ là vì vs mk đó là ký ức đẹp nhất.

(tg:dọ này rất rảnh, chuyện sẽ ra đều, yên tâm nha! (~_^)(~_^))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.