Mùa Hè Định Mệnh

Chương 23: Chương 23




“Anh biết gì cơ?” Có sự hài hước pha lẫn căng thẳng trong câu hỏi đó. Họ ở rất gần nhau, gần như mũi chạm mũi, mắt nhìn nhau, trong một tư thế đúng ra là rất buồn cười nhưng lại không phải thế vì điều đang diễn ra giữa họ rất nghiêm túc.

“Rằng em phát điên lên vì anh.” Rachel gần như thì thào thú nhận. Vô lăng như chọc vào lưng cô, nhưng cô không thèm để ý. Bảng điều khiển giữa hai ghế như cắt vào đùi cô, nhưng cô cũng không cảm thấy gì. Toàn bộ cơ thể cô đang tập trung vào việc giải mã điều đang diễn ra đằng sau lớp màn che chắn trong mắt Johnny.

“Bất chấp tất cả?” Chất khàn trong giọng nói của hắn cho cô biết hắn không biết lời bộc bạch vừa rồi của hắn có ý nghĩa thế nào với cô.

“Phải.”

Tay hắn lần tìm eo cô, nhấc cô lên, rồi đột nhiên cô thấy mình lướt trên bảng điều khiển, ngồi trong lòng hắn, lưng dựa vào cánh cửa, tay cô lỏng lẻo vòng quanh vai hắn.

“Anh cũng phát điên lên vì em, cô giáo ạ,” hắn nói thật nhẹ nhàng rồi hôn cô.

Miệng hắn rất ấm và hơi có vị bạc hà. Những múi cơ trên cánh tay đang vòng quanh người cô làm gối cho cô tựa vào. Cằm hắn chỉ hơi lởm chởm cọ vào má cô, và với phần trí óc tỉnh táo, cô nhận ra là hắn mới cạo râu chưa được bao lâu. Đôi vai hắn dưới tay cô rộng rãi và khoẻ mạnh. Hắn có mùi xà phòng, bạc hà, và đàn ông.

Tim cô đập loạn xạ, mắt nhắm chặt và cô hôn lại hắn nhiệt thành y như hắn hôn cô.

Những ngón tay cô lần tìm đến sợi dây chun túm gọn lấy mái tóc ở sau gáy hắn, và cô lôi nó ra để luồn tay vào những lọn tóc xoăn đen

“Ối,” hắn phản đối, hơi lùi lại một chút khi những ngón tay cô mắc vào một mớ rối.

“Anh cần cắt tóc đấy,” cô bảo hắn thay câu trả lời, mắt nhắm lại và miệng nghiêng về phía hắn một lần nữa

“Thế à? Anh nghĩ em nên để tóc dài. Anh thích những người phụ nữ của mình để tóc dài.”

Hắn tiếp tục hôn cô, những nụ hôn nhanh, mềm mại đặt lên giữa rồi sang hai khóe miệng của cô.

“Bây giờ vẫn thế à?” Điều này làm cô khó chịu, nhưng không đủ để kéo cô ra khỏi khuôn miệng đáng mân mê dọc theo xương hàm của cô. “Anh đang nói với em rằng lúc này em có thể coi mình là một trong số những người phụ nữ của anh ư?”

“Không,” hắn đáp, giọng hơi khó nghe vì hắn đang dùng lưỡi khám phá cái tai gần hắn nhất, sau đó nhấn một nụ hôn nồng nàn vào chỗ hõm nhạy cảm bên dưới đó.

“Không ư?” Việc bám vào nội dung cuộc trò chuyện mỗi lúc một trở nên khó khăn. Cô cảm thấy mềm yếu dần đi, gần như là choáng váng, chân tay nặng như chì, cơ thể cô đã bắt đầu những nhịp co giật đầy khác khao.

“Em có thể coi mình là người phụ nữ của anh. Một mình em thôi. Nếu em muốn.” Hắn hôn phần cổ nhạy cảm của cô, thực ra là nhấm nháp mới đúng. Rachel nghiêng đầu sang một bên và ngửa cằm lên để tận hưởng cám giác đó.

“Johnny...” Tất cả những lý do tại sao cô không thể thành người phụ nữ của hắn tràn ngập trong đầu cô. Chênh lệch về tuổi tác, lối sống, nghề nghiệp đáng trọng của cô, gia đình cô, và chuyện ở tù của hắn. Nhưng ngay lập tức những lời phản đối vang lên trong óc cô, những lý do đó bị xua đi ngay bởi suy nghĩ hắn hiểu cô đến từng chân tơ kẽ tóc - và bởi miệng hắn đã quay trở lại với miệng cô nữa. Nụ hôn của hắn rất chậm, nhẹ nhàng, và gây nghiện. Khi hắn đưa miệng xuống phần mềm bên dưới cằm cô, cô ngây ngất đến mức không biết mình đang ở đâu.

“Vâng,” Cô thì thầm trong mơ màng.

“Vâng gì cơ?” Hắn đã kéo cổ áo len mềm của cô sang một bên để đưa môi hôn dọc lên xương đòn của cô. Những ngón chân cong lên, và cô cảm thấy một chiếc giày mềm tuột ra.

“Bất cứ điều gì anh đòi hỏi ở em.” Đầu cô đã đang ở trên mây.

“Ừm. Chúng ta ra đằng sau đi, được không? Trên này chật chội quá.”

Trước khi cô kịp phân tích điều hắn vừa nói, bằng cách nào đó hắn đã mở cửa và trượt ra khỏi xe, vẫn ôm cô trong lòng. Chiếc giày lỏng của cô tuột ra, nhưng Rachel không quan tâm. Cô bám chặt lấy hắn, tay cô vòng quanh cổ hắn thật chặt. Hắn bế cô lên, một tay đặt dưới vai cô, một tay dưới đầu gối cô, nhấc cô lên thật dễ dàng. Rachel cảm thấy mình yếu đuối ngọt ngào đầy nữ tính trước sức mạnh của hắn. Cảm thấy ngượng ngùng, cô không dám nhìn vào mắt hắn, thay vào đó cô nhìn mái tóc đen nhánh xõa ra đang lòa xòa trên đôi vai rộng của hắn, nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mê muội, nhìn bắp tay rắn chắc chứng minh cho sự mạnh mẽ của hắn.

“Anh đoán là em nặng không đến bốn mươi lăm cân,” Johnny đột nhiên nói, khẽ lắc lắc cô trên cánh tay như thể đang kiểm tra cân nặng của cô.

“Thực ra là bốn mươi tám.”

“Em cần ăn nhiều vào.” Hắn đóng cửa trước lại bằng một chân, cúi xuống và lần tìm tay cầm cửa sau, trong lúc đó vẫn ôm lấy cô, rồi ngồi xuống, đặt cô vào lòng.

“Thế rồi lúc ấy em sẽ béo lên, và anh sẽ không thích em nữa.”

Johnny véo mũi cô để trêu đùa rồi chuyển cô vào vị trí thoải mái hơn, đặt lưng cô áp vào ngực hắn. Đầu cô dựa vào vai hắn, và tay hắn ôm lấy eo cô trước khi tìm đến vị trí mà hắn mong muốn. Rachel bị mê hoặc, liếc mắt lên nhìn hắn và thấy đôi mắt đang chiếu lên mặt cô sáng và nóng bỏng y như bầu trời tháng Tám trong vắt trên đầu.

“Em vẫn không hiểu đúng không, cô giáo? Anh thích em dù có thế nào đi chăng nữa, thế nào cũng được. Thêm vào đó, em béo ra trông sẽ bụ bẫm đáng yêu lắm đấy.”

“Thật là đáng yêu.” Tiếng cười bị nghẹn lại một chút, rồi Rachel bỏ qua chuyện đó để tận hưởng giây phút quý giá trong vòng tay Johnny. Hơi ấm, mùi hương và sức mạnh ở hắn nhấn chìm cô. Trong vòng tay hắn, cô cảm thấy tuyệt vời như ở nhà, thoải mái, quen thuộc, hạnh phúc và hứng khởi cùng một lúc. Chuyện này là ngốc nghếch, cô biết thế, nhưng rồi lại thấy rằng sự ngốc nghếch là một thứ hàng hóa bị xem thường quá mức. Cho đến lúc này, sự khôn ngoan trong suốt cuộc đời đã mang lại cho cô điều gì nào? Chắc chắn không phải là điều này.

Ghế sau được thiết kế như một chiếc ghế dài, phủ một lớp nhung lông màu xanh đá phiến. Nó rộng rãi hơn ghế trước, nhưng vẫn không đủ chỗ để vừa cho cả đầu và chân của một người cao như Johnny. Hắn cũng nghĩ như vậy và để cửa mở, thò một chân ngoài. Hơi nóng ở bên ngoài trườn vào bên trong ô tô còn hơi lạnh từ điều hòa lại tràn ra. Với cánh cửa để mở, tiếng lá kêu xào xạc khi một cơn gió nhẹ thổi qua ngọn cây, tiếng đôi vịt cãi nhau quàng quạc, và tiếng nước róc rách bên bờ đá vang lên gần đến mức như thể hai người họ đang ngồi ôm nhau trên cỏ vậy.

Đôi tay Johnny lúc trước ôm quanh eo cô giờ đưa lên phía trước áo len của cô, lần tìm ngực cô. Tìm được rồi, hai bàn tay hắn liền xoa bóp và vuốt ve con mồi. Cả cơ thể cô phản ứng lại bằng một cơn rùng mình, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo của cô lại né tránh.

Rachel túm lấy cổ tay hắn. Giọng cô gần như hụt hơi. “Johnny, em không nghĩ đây là một ý hay đâu. Đang giữa ban ngày mà. Bất cứ ai cũng có thể đi qua.”

Thật khó để cưỡng lại điều này, và càng lúc càng trở nên khó khăn hơn khi hắn hôn lông mày, thái dương và xương gò má gần hắn nhất, trong khi đôi tay vẫn nhẹ nhàng mân mê hai bầu ngực của cô. Cuối cùng, một bàn tay của hắn cũng buông tha con mồi, nhưng cô chưa kịp biết mình thích hay không thích điều đó thì bàn tay đó đã trượt xuống dưới áo len của cô, lần tìm đến làn da bụng trần, rồi lại tìm đến ngực cô lần nữa. Cảm giác đôi tay ấm áp, mạnh mẽ của hắn ôm trọn lấy bầu ngực của mình, với lớp áo lót mỏng manh ngăn giữa hai phần da thịt làm cho những đầu dây thần kinh trên khắp cơ thể cô râm ran. Dưới sức mạnh của sự đụng chạm mơn trớn đó, Rachel nhận ra mình đang nhanh chóng mất đi những suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng.

“Em có bộ ngực hấp dẫn nhất,” hắn thì thầm vào tai cô, tay còn lại luồn vào dưới áo len để phối hợp với tay kia. Rachel gần như thở hắt ra vì đê mê. Cô yêu cái cách đôi bàn tay hắn mang đến cảm giác cho cô. Giá mà ngực cô đầy hơn, cô sẽ chắc chắn rằng hắn cũng thích thú trước việc mình đang làm y như cô.

“Em… em không được… nở nang.” Từ cuối cùng trong lời thú nhận này bị át đi vì, không thể chịu được nỗi dằn vặt về trí óc trộn lẫn với niềm hạnh phúc của thân thể thêm nữa, cô xoay người trong vòng tay hắn, giấu mặt vào đường cong giữa cổ và vai hắn. Tay cô ôm cổ hắn chặt hơn, cảm thấy những cơn sóng run rẩy bất tận đang bắt đầu dâng lên ở đâu đó trong cô khi hơi nóng của đôi bàn tay với những ngón tay dài vuốt ve làn da trần trên lưng cô.

“Em thật hoàn hảo. Đúng như anh vẫn hằng khao khát, có ai từng nói với em rằng những món quà tốt nhất được đựng trong những hộp quà nhỏ sao?” Hắn hôn chiếc cằm đang ngoảnh đi của cô, và những ngón tay hắn lần tìm và tháo móc áo ngực của cô. Rachel thấy móc áo lỏng ra và biết hắn vừa làm gì. Với một tiếng thở dài, cô đầu hàng trước hành động của hắn vì cô không còn cưỡng lại được nữa. Cô không thể làm gì để thay đổi các số đo của mình, chắc chắn là không thể trong vòng năm phút nữa. Hắn sẽ phải đón nhận cô hoặc bỏ cô ở lại.

Chắc chắn là hắn không muốn bỏ cô rồi. Giật mạnh áo len của cô, hắn kéo nó lên nách cô trước khi hai tay cô đang vòng quanh cổ hắn dừng lại để trút chiếc áo ra khỏi đầu. Khi hắn khổ sở kéo tấm vải cotton nhăn nhúm đó một lần nữa, cô bỏ hai tay ra và giơ lên để hắn kéo chiếc áo ra. Khẽ nhún vai và cảm giác đầy tội lỗi, cô kéo áo lót về phía trước cho đến khi mình trần truồng đến eo. Khi đã dám nhìn hắn một lần nữa, cô thấy hắn đang nhìn chằm chằm những đường cong trắng có núm vú hồng trên ngực mình. Rachel cảm thấy niềm phấn khích rộn ràng dâng lên trước sự nóng bỏng trong đôi mắt hắn, dù kích thước của cô có như thế nào.

Cảm thấy ánh mắt cô đang nhìn mình, hắn liếc nhìn lên. Một tia hài hước đột nhiên ánh lên trong đôi mắt nóng bỏng của hắn.

“Thêm nữa, anh là một kẻ nghiện mông,” hắn nói và cười toe toét khi cô có vẻ sốc. Nếu nụ cuời của hắn chưa đủ, và việc mắt hắn quay lại nhìn ngực cô với sự ngưỡng mộ không giấu giếm, thì tay hắn đã lần xuống dưới váy của cô, vuốt ve phần cơ thể đang được đề cập đến để chứng minh luận điểm vừa rồi. “Và em có cặp mông nhỏ nhắn xinh xắn nhất mà trong đời mình anh từng đặt tay lên.”

“Johnny!”

Nhưng lời phản đối nửa đùa nửa giận của cô bị ngăn lại bởi một ngọn lửa nóng bỏng khi hắn cúi đầu xuống và ngậm lấy một núm vú màu hồng rồi nút vào miệng. Ra¬chel thở dốc trước cảm giác khoái lạc tuyệt vời, và lưng cô ưỡn lên. Cô nằm dọc theo cánh tay đang ôm của hắn trong khi hắn cúi xuống hôn lên một bên ngực của cô. Tóc hắn xõa trên da thịt cô, quét qua quét lại như trêu ngươi núm vú còn lại. Cuối cùng, khi hắn ngẩng đầu lên, hai quầng vú cô đã sắt lại vì ham muốn. Hai núm vú của cô, một núm sáng lên vì cái miệng ẩm ướt của hắn, núm còn lại đang cầu xin được để mắt đến, đã tối lại thành một màu hồng đậm đầy khêu gợi, cứng như đá.

Hắn đổi bên, xoay người, và sau đó họ nằm dọc trên ghế, cơ thể Rachel đè mạnh lên lớp vải nhung. Một cánh tay Johnny đỡ lấy vai cô trong khi tay còn lại lần đường xuống dưới chiếc váy dài.Tay hắn cọ xát vào chân cô qua lớp quần lót mỏng. Khi chạm đến chỗ nối giữa hai đùi của cô, hắn móc vào đó, nhấn, xoa, và vuốt ve. Rachel khẽ rên lên một tiếng trầm đục từ trong cổ họng và hai đùi tự động tách ra cho hắn.

“Rachel.” Giọng hắn trầm, hơi khàn.

Rachel trả lời bằng cách nhìn lên hắn bằng ánh mắt mê mụ. Lúc này hắn lờ mờ hiện ra trước mặt cô, một tay nhấn vào lớp nhung để trọng lượng của hắn không đè vào người cô.

“Anh mệt vì lúc nào cũng phải làm tất cả mọi việc rồi.”

“Sao cơ?” Rachel không hiểu. Cau mày, cô chớp mắt trước đôi mắt rực cháy của hắn.

“Cởi khóa cho anh.”

Những từ đó, đi kèm với chất giọng trầm nghe thật gợi dục. Vừa choáng váng, vừa bị nhử, Rachel nín thở trong sự ngạc nhiên đến run rẩy. Trong một thoáng cô không thể làm gì hơn là nhìn hắn chằm chằm trong khi lời yêu cầu của hắn thấm qua bộ não đang sững sờ của cô, qua các đầu mút thần kinh đến những ngón tay. Cô làm theo lời hắn.

Chiếc cúc kim loại trên cạp quần hắn thật cứng, và phải mất mấy lần cô mới cởi được nó ra. Những ngón tay cô vụng về lần tìm và thấy đầu khóa. Chất vải bò chắc và nhẵn dưới tay cô, cái khóa mát và cứng. Cô kéo nó xuống, rất chậm, nhận ra chỗ phình lên đang choán dần đường khóa mở. Sự cương cứng của hắn phát triển rất nhanh, đang tranh đấu để được tự do.

Hắn mặc quần soóc hiệu Jockey. Chất vải cotton trắng ôm lấy hắn, che giấu hắn trước sự đụng chạm của cô. Johnny không kêu lên tiếng nào, nhưng có điều gì đó, có lẽ là sự căng thẳng của cơ thể hắn, hay là một cử động đột ngột, khiến cô ngước lên. Rachel nhìn vào đôi mắt thẫn thờ của hắn, sự căng thẳng trên khuôn mặt hắn, và cô biết sự đụng chạm của mình đã làm hắn thỏa mãn gần như không chịu được.

“Chờ đã.”

Cô đang chuẩn bị với tay ra lần nữa thì hắn cố ép ra những lời đó. Những ngón tay cô khựng lại một giây nhưng rồi cô không dừng lại, không thể dừng lại, những ngón tay cô cứ tự ý di chuyển vòng quanh chiếc quần lót và vuốt ve...

“Vì Chúa, Rachel, chờ chút đã!” Hắn chuyển sang tư thế ngồi. Trước khi hắn đột ngột quay lưng về phía cô, cô thấy những giọt mồ hôi đã rịn ra quanh môi trên và trán hắn. Ngạc nhiên trước hành động của hắn, Rachel nhìn hắn dò dẫm trong một cái túi, rồi lại dò dẫm trong những túi khác. Âm thanh của thứ gì đó bị xé ra vang đến tai cô,

“Anh đang làm cái quái gì thế?” Cô hỏi, bối rối, cố gắng ngồi dậy trước tấm lưng rộng trong chiếc áo phông trắng chắn trước mặt.

“Lấy bao cao su,” hắn đáp, gần như là càu nhàu, rồi quay lại với cô và đẩy cô trở lại trên chiếc ghế trải thảm lông. “Anh là thằng khốn nào mà lại quan hệ không bao cao su với em cơ chứ? Em định biến anh thành thằng ngốc nào đây? Lần trước anh không đủ tỉnh táo để nghĩ đến chuyện đó nhưng lần này...”

Hắn ở trên cô, hôn cô như thể đang đói cồn cào hương vị từ miệng cô, hai tay hắn kéo chiếc váy lên đến eo và thò vào giữa hai chân cô để giật mạnh đũng váy lót cho đến khi nó rách ra. Hắn cũng xé cả quần lót của cô luôn và lôi cả ra ngoài, thế rồi hắn xuyên thẳng vào cô với sự mãnh liệt khiến Rachel phải hét lên.

“Ôi, Johnny. Ôi, Johnny. Ôi, Johnny,” cô nức nở. Hai chân cô, với lớp vải nilon vẫn che phủ bên trên, khóa chặt quanh mông hắn, và tay cô ôm chặt lấy cổ hắn. Ngực hắn đè lên ngực cô. Tay hắn vòng quanh người cô như dây kim loại. Mặt hắn vùi vào đường cong giữa cổ và vai cô, và hắn thở dốc, hổn hển trong khi cơ thể hắn nâng lên, rồi hạ xuống, cứ như thế, như thế mãi.

“Ôi, Johnny!” Cô hét lên khi cảm xúc bùng nổ trong cô. Bám thật chặt, cô để cho những đợt sóng đại dương của cơn đê mê cuốn mình đi xa. Trước tiếng hét của cô, hắn cắn chặt răng, thọc sâu vào trong một lần cuối, rồi giải phóng cho mình.

Một lúc lâu hai người họ nằm bất động, tận hưởng giây phút sau cơn cực khoái trong lúc hơi thở họ chậm dần và ổn định lại, cơ thể họ hạ nhiệt dần.

Không thể nằm yên thêm được nữa vì trọng lượng cơ thể hắn gần như làm cô nghẹt thở, Rachel vặn người để thoát ra. Đầu Johnny ngẩng lên, mặt hắn cách mặt cô vài phân, và hắn thấy ánh mắt cô.

Rachel nhìn vào đôi mắt màu xanh dương quen thuộc và cảm thấy hai má nóng lên. Thật là xấu hổ, khi không còn niềm đam mê dẫn đường nữa, cô lại nhớ lại điều cô và hắn vừa làm.

“Anh có thể tránh ra khỏi em được không?” Cô hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.