Mùa Hè Định Mệnh

Chương 24: Chương 24




“Như thế không lãng mạn lắm đâu.”

“Em xin lỗi, nhưng anh đang đè lên em làm em không thở được.”

“Như thế không lãng mạn lắm đâu.”

“Em xin lỗi, nhưng anh đang đè lên em làm em không thở được.”

Một nụ cười toe toét nở trên môi hắn. “Quên chuyện lãng mạn đi, hả?” Hắn hỏi và hôn nhanh lên miệng cô đầy sở hữu. Trườn sang một bên, hắn ngồi dậy, Rachel liếc nhìn những múi cơ hình bán nguyệt trên mông hắn được nâng bởi lớp vải nhung mềm, cô hiểu rằng trông chúng cực kỳ quyến rũ ngay cả khi cơn bão tình dục đã qua đi, thừa nhận điều đó cũng chẳng giúp cô cảm thấy bớt vui vẻ hơn chút nào.

Vì hắn quay lưng lại phía cô nên cô không thể thấy hắn đang làm gì. Thực tế cay nghiệt đã quay về, cũng như thực tế cay nghiệt có xu hướng làm như vậy, và khi ngồi dậy, cô nhận thức cực kỳ rõ về tình cảnh của mình và cố hết sức lấy lại vẻ ăn mặc chỉnh tề. Cô đang khỏa thân đến eo, chiếc váy đã bị dúm lại quanh hông và nhăn nhúm đến thảm hại. Váy lót đã bị thủng một lỗ lớn, và quần lót bị xé rách nên giờ nó chỉ còn bám vào một bên hông bằng một sợi dây chun. Cô đang đi chân trần, mặc dù cô không biết chiếc giày thứ hai rơi ra từ lúc nào. Miệng cô hình như tím bầm và sưng mọng, và khi liếc qua gương chiếu hậu, cô thấy tóc mình nhìn như một tổ chim. Cô thấy bẩn thỉu, nhơ nhớp, bốc mùi, và bất mãn.

Quên chuyện lãng mạn đi nhé.

Hắn kéo quần soóc và quần bò lên, cô nghe thấy tiếng kéo khóa. Trong lúc với lấy áo lót và áo len, cô nhận ra rằng hắn đã quần áo chỉnh tề còn mình vẫn gần như trần truồng.

“Đi tắm tiên thôi.”

“Sao cơ?” Lời đề nghị, đi kèm với nụ cười kỳ quái kia, hắn quay lại và nhìn khắp người cô làm Rachel sững sờ. Cô ấp tay lên ngực và cau có nhìn hắn.

“Tắm tiên ấy. Em chưa nghe thấy bao giờ à? Kiểu như, khi người ra trần truồng tắm trong một dòng nước ấy?”

“Không thể được!”

Hắn cười to. Đó là một tràng cười tự phát đầy vui sướng, và Rachel nhận thấy mắt hắn đang nhìn cô lấp lánh niềm vui.

“Em luôn luôn cáu kỉnh thế này sau mỗi lần quan hệ tuyệt vời hả, cô giáo?”

Rachel càng trở nên cau có hơn, tuy miễn cưỡng, nhưng cô cảm thấy mình đã phản ứng lại trước vẻ hài hước trong ánh mắt hắn.

“Em không biết,” cô nói, và thè lưỡi ra trước mặt hắn.

“Ồ, thế cơ à?” Hắn cười toe toét với cô.

“Vâng. Giờ anh ra khỏi đây để em yên ổn mà chỉnh trang lại mình được không? Đi, đi ăn bánh Twinkie đi, hay ăn gì cũng được.”

“Anh nghĩ là thế.” Với một cánh tay lên ghế trước, hắn lấy lon Coke và hộp Twinkie rồi ra ngoài. Nở một nụ cười toe toét cuối cùng với cô, hắn đi ra chỗ chiếc bàn picnic đặt cạnh bờ hồ.

Rachel nhìn hắn đi, lặng lẽ ngắm nhìn đôi chân dài, bờ vai rộng và bước chân duyên dáng của hắn, rồi quay trở lại với công việc trước mắt. Váy lót và quần lót của cô đã bị rách, và cô cởi chúng ra, hơi tiếc nuối chiếc quần lót. Đồ lót là điểm yếu của cô, và cô có những bộ đồ lót rất xinh xắn. Chiếc quần lót đặc biệt này có màu xanh nhạt và rất hợp với cái áo lót viền đăng ten có lẽ là rơi ở gầm ghế trước. Cúi xuống nhìn ghế hành khách, Rachel tìm thấy nó, liền lấy lại rồi mặc vào. Áo len bị rơi xuống sàn xe, cô cũng mặc vào luôn. Ví bị kẹt ở ghế trước. Len qua khoảng trống trên bảng điều khiển, cô túm được quai ví và lôi nó ra. Cuối cùng cô cũng đã có vài phút ở một mình để trang điểm lại. Cô chải nhanh tóc, vui mừng khi thấy nó trở lại trạng thái bóng mượt sau một vài động tác đơn giản sau đó nhét chiếc lược vào rồi lấy hộp phấn và thỏi son ra. Bật nắp hộp phấn, cô nhìn lại mình trong gương. Mặc dù không còn chút phấn trang điểm nào – những gì còn sót lại sau một ngày đã không sống sót nổi với Johnny - cô thấy ngạc nhiên trước vẻ trẻ trung của mình trong ánh chiều rực rỡ. Đôi mắt lấp lánh, má hồng và khuôn miệng hồng hào hơi mọng mang lại ảo giác về tuổi trẻ, cô ngẫm nghĩ khi dặm phấn lên mũi và tô son hồng đậm lên môi. Xong. Cô nhìn lại mình trong gương, chỉ có xinh hơn thôi: vô tư lự, hơi rối loạn một chút, và hạnh phúc. Đậy nắp lại và nhét đồ trang điểm vào ví, Rachel ngẫm ra rằng chuyện tình hoang dại, đầy đam mê với Johnny Har¬ris là biện pháp trẻ hóa tốt nhất mà cô từng thử qua. Nếu như có thể đóng hắn vào chai, Rachel nghĩ với nụ cười thầm, cô sẽ kiếm được khối tiền. Mắt cô lạc về phía hắn đang ngồi, hai chân gác lên chiếc ghế dài, mông đặt trên bàn picnic, đang tung những miếng mà cô nghĩ là bánh Twinkie cho bầy vịt đang cãi nhau.

Tình dục tuyệt vời ư? Ồ, phải. Không có nghĩa là cô định thừa nhận điều đó. Với hắn thì không. Hắn đã hiểu điều đó đủ rõ rồi.

Một chiếc giày mềm màu xanh nằm nghiêng trên sàn xe, và nếu cô nhớ không nhầm thì chiếc cùng đôi với nó đã rơi trên lớp sỏi bên ngoài. Ra khỏi xe, cô nhặt giày từ dưới đất lên, đứng bằng một chân để nhét chân kia vào chiếc giày, rồi lại đứng bằng chân còn lại khi cô đeo chiếc thứ hai. Vơ gọn đống vải vóc bị rách thành một cuộn tròn nhỏ, cô đi đến thùng rác gần đó và ném vào đó. Cảm thấy khó chịu vì thiếu đồ lót, cô đi đến chỗ Johnny.

“Một ổ bánh mì, một bình rượu, và ngươi [1],” hắn đọc câu thơ và nhìn cô khi cô đến chỗ chiếc bàn picnic.

[1] Câu thơ nằm trong bài thơ bốn câu thứ XII, tập thơ The Rubaiyat of Omar Khayyam, do nhà thơ, nhà toán học Omar Khayyam viết bằng tiếng Ba Tư, sau đó được nhà thơ Edward Fitzgerald dịch sang tiếng Anh.

“Ý anh là một túi Twinkie và một lon Coke à?” Rachel leo lên ngồi cạnh hắn, nhận túi đồ ăn hắn đưa cho.

Johnny cười toe. “Không phải thiếu gì đó trong bản dịch này sao?”

“Từ hồi còn bé em đã không ăn những thứ này rồi.” Rachel xé lớp vỏ bằng móng tay. Lớp nhựa mỏng trượt đi.

“Nào, để anh.” Johnny cầm lấy cái túi, đưa lên miệng cắn, rồi xé nó ra thật dễ dàng. Đưa một chiếc bánh màu vàng cho cô, hắn lấy một chiếc khác và cắn một miếng thật to.

“Này, nó là của em chứ!” Rachel cau mày với hắn trong lúc nhấm nháp chiếc bánh đang cầm.

“Anh đói muốn chết đây. Anh cho bọn vịt ăn một nửa rồi.” Giọng ai oán của hắn làm cô mỉm cười. Hắn nhét ngón tay vào cái vòng bên trên lon Coke, giật nắp ra, rồi đưa cái lon cho cô.

Rachel ngoan ngoãn uống một ngụm. “Em sẽ bị ốm nếu ăn những đồ ăn tạp nham này,”

cô nói trong lúc ăn một miếng Twinkle nữa.

“Nguy hiểm là gia vị của cuộc sống mà.”

“Em nghĩ sự đa dạng mới đúng chứ.”

“Cả cái đó nữa.”

Hắn cắn thêm một miếng khổng lồ nữa và ném mẩu bánh còn lại cho những con vịt đang túm tụm lại bên mép nước. Kêu quang quác và vỗ cánh thật mạnh, ba con lao đến, giành giật phần thưởng. Con thứ tư, chẳng biết là do xảo trá hơn hay là may mắn hơn các bạn, túm được miếng ngon và chuồn đi.

Johnny hớp một ngụm Coke, đặt cái lon xuống bàn, và lấy mu bàn tay lau miệng.

“Rachel?”

“Sao?”

“Giờ thì sao?”

Rache ăn hết miếng Twinkie, nhẹ nhàng lấy ngón tay lau khóe miệng để chắc rằng không có mảnh vụn nào dính lại, và nhìn hắn.

“Ý anh là gì?”

“Anh muốn nói về chúng ta ấy.”

“Chúng ta ư?”

“Phải. Giả sử có một cái gọi là chúng ta. Anh ghét phải nghĩ rằng em chỉ coi anh là một kẻ để ăn nằm.”

Môi hắn nở nụ cười nửa miệng, nhưng Rachel cảm thấy sự nghiêm túc trong lời nói của hắn. Lo lắng, cô bóp vỏ hộp Twinkie thành một quả bóng tròn.

“Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”

“Có lẽ em nên nghĩ đi.”

Rachel đâm móng tay vào túi nhựa, không quan tâm đến việc lớp mỡ trong đó dính vào ngón tay cô, và quay sang nhìn thẳng vào hắn.

“Anh đang nói rằng anh muốn chúng ta... hẹn hò ư?”

“Hẹn hò.” Miệng hắn cong lên. “Giờ thì có một từ rồi. Phải, kiểu như vậy.”

“Chúng ta có thể đi ăn tối.” Những từ đó gần như tắc nghẹn trong cổ họng, thật khó để nói ra. Hơn bất kỳ điều gì trên cõi đời này, cô muốn một mối quan hệ, một mối quan hệ thực sự, với hắn. Nhưng có tưởng tượng thế nào thì tương lai chung của hai người vẫn kỳ quặc đến nỗi gần như là không thể có được.

“Ăn tối sẽ tuyệt đấy. Khởi đầu mà.” Johnny nhảy xuống khỏi chiếc bàn một cách nhẹ nhàng, quay người lại, đặt tay lên eo Rachel và nhấc cô lên. Rachel hét lên vì đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung cách hắn cả một cánh tay. Hai tay cô túm chặt lấy bắp tay khỏe mạnh của hắn để giữ thăng bằng. Hắn đang ngẩng lên cười tươi với cô, rõ ràng là không thấy mệt nhọc gì khi giơ cô lên cao như thế, và cô lại nhớ đến việc hắn khỏe hơn cô nhiều đến thế nào. Ánh mặt trời vàng rực lúc chiều tà tỏa sáng trên khuôn mặt hắn, làm cho đôi mắt màu xanh khói sáng bừng lên trên làn da ngăm đen và hàm răng trắng khi hắn cười với cô. Trông hắn điển trai đến mức ngay lúc đó cô không thể thở được.

Bụng dạ rối bời, cô nhận ra mình đang yêu.

“Đặt em xuống,” cô nói, giọng gay gắt.

“Ứ ừ,” hắn đùa và vẫn tiếp tục giơ cô lên cao. Để chứng minh quyền năng tối thượng của mình với cô, hắn bắt đầu đi về phía chiếc xe mà không hạ cô xuống lấy một phân. “Chúng ta đi ăn tối thôi.”

“Làm ơn bỏ em xuống đi.” Cô đang hoảng loạn, nhưng cô không thể kìm lại được. Nghĩ đến chuyện yêu Harris khiến cô thấy sợ chết khiếp.

“Thuyết phục anh đi.”

“Bỏ em xuống!” Giọng sắc lạnh của cô làm Johnny cau mày. Hắn đặt cô xuống. Khi hai chân đã ở trên đất, Rachel mong mình cảm thấy tốt hơn. Nhưng không.

“Có chuyện gì thế?” Giọng hắn đầy vẻ quan tâm.

Rachel đã đi trước hắn về phía chiếc xe. Cô biết mình đang cư xử thật tệ, nhưng cô không thể không làm thế.

“Rachel!”

Cô cần được ở một mình, cần thời gian để giải quyết sự phát triển kinh hoàng này, để cân nhắc các lựa chọn và quyết định nên làm gì. Si mê Johnny đã tệ rồi. Yêu hắn, với tất cả những sự phức tạp trước mắt, còn tệ hơn rất nhiều.

“Em... em gái em đang ở nhà. Em chưa nói với anh à? Em không đi ăn tối hay đi đâu được cả, em phải về nhà. Em đã quên mất Becky.” Cô ngoái lại nói, giọng nhát gừng, rồi mở cửa xe và vào ô tô.

“Việc Becky ở nhà em thì liên quan gì đến việc chúng ta đi ăn tối?” Hắn tựa vào cửa xe vẫn đang để mở, tay chống vào nóc xe, ngăn không cho cô đóng cửa. Rachel ngẩng lên nhìn khuôn mặt điển trai và đôi mắt xanh đang cau lại và cảm thấy lóa mắt trước khao khát được làm bất cứ điều gì hắn muốn. Cô cảm thấy mình như một nhà thám hiểm đã khinh suất bước vào một vũng cát lầy. Bây giờ cô đang lún xuống và chìm rất nhanh.

“Michael, chồng Becky, đã bảo với con bé rằng cậu ta muốn ly hôn. Con bé rất buồn. Em phải về nhà với nó.”

“Vẫn là cái gã Michael mà nhiều năm trước em đã yêu đấy à?”

Rachel nhìn hắn chằm chằm. “Làm sao mà anh biết chuyện đó?”

“Anh nhớ mùa hè năm đó em đã đưa hắn về nhà. Em biết tại sao anh nhớ không? Vì anh ghen tuông. Điều tốt đẹp duy nhất trong cả cái mùa thu đáng ghê tởm đó là hắn đã bỏ em để lấy em gái em.”

“Em không tin đâu.”

“Tin đi. Thật đấy.” Môi hắn mím lại, và hắn nhìn cô một lúc. “Anh đã muốn em từ rất lâu rồi, Rachel ạ. Bất kể anh có bao nhiêu cô gái, anh vẫn luôn luôn để ý đến em và những việc em làm. Bây giờ thì đi ăn tối được không? Gino có món cá trê ngon tuyệt.”

“Em không đi được. Becky đang buồn lắm...” Rachel ngừng lại. Lời thú nhận của hắn chỉ bộc lộ phần nào điều cô đã biết: tình huống giữa họ đã trở nên trầm trọng hơn cô tưởng rất nhiều.

Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc không nói gì. Sau đó hắn đứng thẳng lên, đóng cửa lại cho cô, đi vòng qua chiếc xe, rồi vào ngồi bên cạnh cô.

Rachel nổ máy.

“Vớ vẩn,” hắn nói khi cô chuyển sang chế độ lăn bánh và cua một đường rộng vòng về phía đường cao tốc.

“Sao cơ?” Cô lo lắng liếc nhìn hắn. Môi hắn mím chặt, lông mày gần như nhíu xuống đến mũi đầy bực bội.

“Em nghe thấy rồi đấy. Anh nói chuyện đó là vớ vẩn.”

“Không phải. Đó là sự thật. Becky đang ở nhà, và…”

“Cô ta có thể ở nhà, và chồng cô ta có thể muốn ly dị, nhưng chuyện đó chẳng liên quan chó gì đến cái cách em nhìn - hay không nhìn - anh.” Sự lạnh lùng, đều đều trong giọng nói của hắn còn đáng sợ hơn cả cơn giận dữ. Rachel cắn môi và tập trung lái xe. Lái ra đường cao tốc từ một con đường hẹp cắt qua cánh rừng, cô liếc nhìn Johnny.

“Em chưa bao giờ trả lời câu hỏi của anh, Rachel ạ,” hắn ngọt ngào nói trước khi cô kịp nói gì, rồi quay đầu lại nhìn vào mắt cô.

“Câu hỏi nào cơ?”

“Vì Chúa, để mắt vào đường đi chứ!” Khi cô chuyển chú ý sang đường đi để đáp lại tiếng hét giận dữ đó, hắn ngồi yên một lúc. Hắn tiếp tục nói, nhẹ đến mức cô phải căng tai ra nghe. “Em xấu hổ vì tôi phải không, Rachel?”

“Không!” Ánh mắt cô lại chuyển sang nhìn hắn. Hoảng sợ vì thấy hắn tin vào chuyện như vậy, cô nhắc lại mạnh mẽ hơn, “Không!”

“Tôi không tin em.” Giọng hắn nghe thật độc ác.

“Đó là sự thật!” Lúc này họ đang đi ngang qua cửa hàng 7-Eleven, rẽ vào con đường dẫn đến trường. Rachel biết cô nợ hắn một lời giải thích, nhưng cô cần phải sắp xếp lại cảm xúc của mình trước đã. Yêu Johnny Harris không phải là chuyện đơn giản, đặc biệt là ở Tylerville này. Hậu quả sẽ rất khủng khiếp.

“Đúng thế không?”

“Được rồi!” Cô hét lên. “Được rồi! Chuyện này rất rắc rối! Anh biết thế mà. Em là một giáo viên. Em từng là giáo viên của anh. Anh có biết hợp đồng của em nói rằng em có thể bị sa thải vì vi phạm đạo đức không? Em không lạc quan đến mức nghĩ rằng yêu anh không liên quan đến vi phạm đạo đức, đó là cái thứ nhất. Anh trẻ hơn em năm tuổi, đó là cái thứ hai. Chuyện đó sẽ như thế nào đây? Và anh... và anh...” Cô ngừng lại khi thấy mình không thể nói điều mà người dân thị trấn nói về hắn.

“Và tôi là một thằng tù, một thằng sống ngoài lề xã hội đúng không?” Hắn nói nốt cho cô.

Rachel liếc nhìn hắn, cứng họng trước điều gì đó trong giọng nói của hắn, và thấy mắt hắn đang lóe lên tức giận với cô. “Đủ tốt để ngủ qua đường với em, nhưng không phù hợp để đi với một quý cô như em trước mặt mọi người.”

Rachel cắn môi đau khổ.

“Lạy Chúa, nhìn đường đi chứ!” Hắn hét lên, túm lấy vô lăng và lái xe trở lại làn đường trước khi nó kịp lạng sang dải phân cách.

Một lúc lâu sau đó, cả hai người đều không nói gì. Rachel chú ý cao độ đến đường đi cho tới khi cô lái xe an toàn vào trường và đỗ bên cạnh xe của hắn. Cô đặt chế độ đỗ và quay lại nhìn hắn, hai tay vẫn đặt trên vô lăng.

“Johnny, hãy tin em, em không hề xấu hổ vì anh. Em chỉ cần một chút thời gian, một chút không gian.”

“Không gian.” Miệng hắn cong lên, ánh mắt nhìn cô tóe lửa. Sau đó hắn đặt tay lên chốt cửa, kéo nó xuống và đi ra ngoài. Ra đến ngoài rồi, hắn cúi xuống ô cửa để mở và nhìn cô.

“Hãy cứ dành bao nhiêu thời gian và không gian mà em muốn, cô giáo ạ. Rồi sau đó, khi mà em đã quyết định là em có thể giải quyết việc giữa chúng ta, hãy gọi cho anh, được không?” Sự tức giận lạnh lẽo trong lời nói của hắn quất vào Rachel như một ngọn roi.

“Johnny...” Cô khẩn nài nói, mặc dù không biết mình định nói gì. Nhưng hắn không cho cô cơ hội nói nốt. Hắn đóng sầm cửa lại, mở cửa sau, lấy áo khoác ra rồi mặc vào. Sau đó hắn quay sang chiếc xe của mình, giật mạnh mũ bảo hiểm và nhảy lên xe nhanh đến mức cô không tưởng tượng nổi.

Cô vẫn ngồi trên ô tô, cố gắng nghĩ xem đích xác thì mình muốn nói gì với hắn, còn hắn thì đã nổ máy và lao đi mà không thèm ngoái lại nhìn lấy một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.