Từ cửa sau khách sạn chuồn ra ngoài rồi gọi cái DiDi, hai người bọn họ thành công lên xe thoát khỏi fan tư sinh. Tài xế DiDi ngày thường thường xuyên chở khách vùng này nên dù biết là diễn viên cũng không liếc xem hai người bọn họ một cái.
Ở địa phương phương bắc này cũng có chổ tốt là dáng người hai người bọn họ không tính là quá cao. Nếu ở quê Hạ Băng thì chiều cao như anh hầu như không có, khi ra ngoài rất dễ dàng bị người khác phát hiện.
“Đi đâu ăn?” Quách Thụy Dương hỏi Hạ Băng.
“Gần nơi này có phố ẩm thực, em muốn đi không?”
“Đi nha.” Hai người bọn họ đều rất quen thuộc với phim trường này bởi vì từng diễn qua rất nhiều vai phụ ở chỗ này.
“Em muốn ăn cái gì?” Hạ Băng biết Quách Thụy Dương thích ăn cay, “Cá nướng hay là lẩu?”
“Ăn lẩu đi!” Quách Thụy Dương muốn ăn lẩu để có nhiều thời gian nói chuyện với Hạ Băng.
Vào nghề tới nay Quách Thụy Dương hầu như không có bạn bè. Bạn cùng lứa tuổi trong công ty đều bận rộn đến độ không có thời gian lui tới, lúc diễn vai quần chúng và vai phụ thì thời gian ở trong mỗi đoàn phim đều không dài, cùng lắm là quen biết được một ít người như kiểu Trình Tư, cũng không tính là quá thân thiết, không thể gọi là người quen được, ngoài ra chính là trực tiếp lên giường với bạn gái. Bạn bè giống như Hạ Băng thật sự một người cũng không có.
Cậu cảm thấy đặc biệt may mắn vì được tham gia chương trình tổng nghệ kia rồi quen biết với Hạ Băng, cậu cảm thấy nhất định là do tổ tiên phù hộ cậu. Cậu cũng không biết tại sao lại thế này nữa, Hạ Băng chăm sóc cậu, cậu liền cảm thấy rất thoải mái, Hạ Băng dù có chỉ dạy cậu thì cậu cũng cảm thấy vui sướng. Nếu Hạ Băng vui vẻ thì cậu cảm thấy thực vui vẻ.
Tính tình Hạ Băng đặc biệt tốt, rất ít khi không vui. Dù cậu có tật xấu như không sạch sẽ gọn gàng gì đó thì khi Hạ Băng nói chuyện với cậu cũng sẽ không khiến cho cậu cảm thấy bị ghét bỏ hoặc là quá phiền phức. Cậu cảm thấy cảm xúc của Hạ Băng rất ổn định, nếu không gặp phải chuyện đại sự gì thì lúc nào cũng ôn hòa bình tĩnh, rất ít biểu lộ cảm xúc tiêu cực. Trong thời gian cậu quen biết với Hạ Băng thì cậu chỉ cảm thấy thoải mái thoải mái vô cùng thoải mái, cậu rất muốn vẫn luôn muốn có được một bạn cùng phòng như này. Ngược lại mỗi lần cậu ở cùng một chỗ với bất kỳ bạn gái nào thì luôn có mâu thuẫn này mâu thuẫn kia, lúc nào cũng cãi nhau không có quá nhiều vui vẻ. Có một lần cậu hỏi người bạn gái cũ có thời gian hẹn hò dài nhất: “Tại sao lúc nào em cũng nổi giận với tôi?”
Bạn gái cũ trả lời lại là: “Anh không xem lại bộ dạng của chính mình hay sao? Anh một chút cũng không có hiểu suy nghĩ của người khác, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng, tôi bị bệnh khó chịu gọi điện thoại cho anh thì anh lại nói uống nhiều nước, tâm tình tôi không tốt anh liền nói nghĩ thoáng chút. Anh đến nhà tôi thì nằm trên sô pha giống như đại gia, chưa bao giờ làm việc nhà, sàn nhà sạch sẽ như vậy anh ăn khoai tây chiên lập tức làm dơ cũng không xin lỗi, tôi muốn cùng anh chơi game thì anh lại xem phim điện ảnh.”
“Nhưng tôi có quét dọn sàn nhà em mà!”
“Ai nói với anh chuyện sàn nhà? Tôi là nói cho anh biết anh một chút nhãn lực cũng không có! Tôi còn chưa có nói anh đang đạp hư cái thảm tôi mới mua đó!”
Mỗi bạn gái khi chia tay cậu đều nói: “Anh không biết người khác đang suy nghĩ cái gì.”
Cậu cũng muốn hiểu nhưng cậu trời sinh thiếu chút năng lực xem mặt đoán ý. Dù là quan hệ thân mật hay là quan hệ cấp trên cấp dưới cậu đều không có cách nào biết người khác đang nghĩ cái gì, cũng không đưa ra được phản ứng chính xác làm người khác hài lòng. Hạ Băng thì không phải như vậy, ở trong chương trình tổng nghệ kia có những lúc cậu tập luyện quá muộn nên ngủ quên luôn trên mặt đất, khi đó Hạ Băng sẽ ôm cậu lên trên giường rồi đắp chăn đàng hoàng cho cậu, những lúc cậu vận động ra nhiều mồ hôi lại không có mang nước theo thì Hạ Băng sẽ đưa đồ uống cho cậu. Cậu cũng muốn trở thành người như Hạ Băng vậy, luôn phát hiện người khác cần cái gì nhưng cậu làm không được: Cậu cảm thấy vấn đề này của mình là khuyết tật bẩm sinh không có cách nào sửa đổi được.
Cậu vô số lần nghĩ đến nếu như Hạ Băng vẫn luôn làm bạn cùng phòng với cậu thì tốt biết bao, mỗi ngày đều sẽ thật sự vui vẻ, khi đối mặt với khó khăn cũng sẽ không còn sợ hãi nữa. Tuy rằng cậu không có nhạy cảm nhưng cũng có thể cảm nhận được ác ý đến từ người khác luôn nhiều hơn thiện ý, qua loa lấy lệ luôn nhiều hơn chân thành. Cậu cảm thấy lúc ở cùng với Hạ Băng thì cảm xúc của cậu vô cùng ổn định, giống như con thuyền phiêu bạc sắp cập bến.
Đương nhiên những lời này cậu cũng ngượng ngùng nói với Hạ Băng, người trưởng thành ai lại nói mấy lời buồn nôn mắc ói như vậy. Về chuyện làm bạn cùng phòng này còn phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hoà, chẳng lẽ cậu còn cường ngạnh dọn đến nhà Hạ Băng ở chung?
Rất nhanh đã đến phố ẩm thực, xe taxi dừng ở bên kia đường cái, Quách Thụy Dương vội vã băng qua đường, Hạ Băng thấy có xe chạy qua liền kéo tay cậu lại, nói: “Chậm một chút, em gấp cái gì? Cũng không phải chết đói.”
Hạ Băng cầm tay Quách Thuỵ Dương dắt qua đường cái giống y như đứa trẻ.
“Đi Tam Quốc ăn lẩu đi, anh cảm thấy ở đó ăn khá ngon.” Hạ Băng nói.
“Được! Em cũng cảm thấy quán đó rất ngon.”
“Quán đó còn có phòng riêng.”
Quách Thụy Dương câu lấy bả vai Hạ Băng, nói: “Ca, em mời khách.”
“Được được được, em có tiền, có thể mời khách nha.”
Trước đây ăn cái gì đều là do Hạ Băng mua, Hạ Băng luôn canh lúc không có ai chú ý cầm hoá đơn đi thanh toán, Quách Thụy Dương cũng yên tâm thoải mái mà ăn. Phải biết rằng nếu cậu đi ăn cùng với người khác mà không chủ động thanh toán hoá đơn thì sợ sẽ bị người khác ghét bỏ.
“Đúng rồi, em có nói cho Tiểu Lôi biết chúng ta ra ngoài ăn cơm không?” Hạ Băng hỏi Quách Thụy Dương.
“Ô, em đã quên nói cho cô ấy.”
“Vậy em nên báo cho Tiểu Lôi một tiếng đi.”
“Ôi! Phiền quá, đi đâu cũng có người quản!”
“Vậy em có thể tự giặt quần áo được không?” Hạ Băng cười nhạo cậu.
“Dù sao cả ngày đều mặc đồ diễn cũng không mặc quần áo ngày thường quá nhiều. Không phải anh cũng không mang trợ lý lại đây hay sao?”
“Anh không mang nhưng anh có thể tự giặt.”
“Em đây cũng muốn học giặt quần áo, học xong thì không cần mang Tiểu Lôi theo nữa.”
“Tiểu Lôi sẽ thất nghiệp mất, em vẫn là thôi đi.”
“Tiểu Lôi sẽ không thất nghiệp, không có em còn có những người khác mà, dù sao cô ấy là do công ty thuê. Ca, năm sau em sẽ giải ước với công ty, sau đó em đến phòng làm việc của anh được không?”
“Không được.”
“Tại sao!”
“Anh trả không nổi tiền lương của em”
Quách Thụy Dương nói: “ Vậy giải ước xong thì em phải làm sao đây?”
“Em nhất định phải giải ước sao?” Hạ Băng cảm thấy có công ty vẫn tốt hơn, chưa kể công ty Quách Thụy Dương xem như là công ty lớn, tài nguyên cũng không tệ lắm.
“Ôi, em ở công ty một chút cũng không có tốt.” Quách Thụy Dương nói, “Bọn họ luôn bắt em nhận một số công tác em đặc biệt chán ghét.”
“Ví dụ cái gì?”
Lúc này bọn họ đang ngồi ở trong phòng riêng nên Quách Thụy Dương mới dám nói: “Lần trước bọn họ bảo em đi New York tham gia show thời trang nhưng thực tế là đi ăn cơm với mười mấy vị phú bà.”
Hạ Băng không nhịn nổi cười, hỏi: “Phú bà chỉ đích danh muốn cùng em ăn cơm sao?”
Quách Thụy Dương rất không vui nói: “Tiểu thịt tươi đều có thể nhưng các phú bà thích nhất là em, em phiền chết mất, bọn họ luôn muốn em đi ăn cơm với người này người kia.”
“Vậy em cũng còn tốt, ít nhất ăn bữa cơm nhưng đổi được tài nguyên show thời trang.” Hạ Băng buồn cười, “Lúc trước anh vì một vai diễn mà cùng người ta ăn cơm uống rượu đến dạ dày xuất huyết.”
“Thảm như vậy sao?”
“Đúng vậy, nhân vật tốt thì đi phỏng vấn nhất định sẽ không được, phải da mặt dày tìm tiền bối đề cử, cho nên không còn cách nào khác phải mời người ta ăn cơm thôi.”
“Ca, vậy anh thảm hơn em rồi, ít nhất phú bà ngoại trừ chụp ảnh chung rồi sờ sờ vài cái thì sẽ không bắt em uống rượu.”
“Còn bị sờ?” Hạ Băng nhéo đùi Quách Thụy Dương một cái, “Này thì tiểu thịt tươi, xúc cảm cũng rất tốt nha.”
“Ai u, dù sao em cũng là một đại nam nhân có bị sờ một chút cũng không mất lạng thịt nào nhưng con gái bị sờ tới sờ lui thì mới thảm. Bạn gái cũ của em vốn là người mẫu, cô ấy nói lúc đi uống rượu còn có người muốn cô ấy ngồi lên trên đùi.”
“Cũng thảm quá rồi, cô ấy không bị vô lễ chứ?”
“Tính tình cô ấy rất lớn, không chịu làm nên sau đó công tác bị mất hết. Cô ấy ở nhà làm livestream, kiếm được nhiều tiền còn hơn làm người mẫu.”
“Livestream ổn chứ?”
“Ừm, cô ấy xinh đẹp cho nên có nhiều người đập tiền.”
“Em không tức giận sao?” Hạ Băng thấy kỳ quái.
“Tức giận cái gì chứ? Thổ hào* đập tiền cho cô ấy?” Quách Thụy Dương nói, “Cái này tốt mà, cô ấy rất vui vẻ.”
“Vậy sao em bị đá?”
“Cô ấy nói em không săn sóc, không biết đau lòng cho cô ấy, anh xem trong vòng bạn bè lúc ấy cô ấy nói em như thế nào này...... Đm!”
“Làm sao vậy?” Hạ Băng thò đầu lại gần xem di động Quách Thụy Dương.
“Cô ấy vậy mà lại cùng tên thổ hào kia ở bên nhau?” Quách Thụy Dương trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào tấm ảnh Tiểu Thiến chụp cùng siêu xe của bạn trai, “Sao cô ấy lại hẹn hò với tên kia chứ?”
Hạ Băng thật sự đồng cảm với Quách Thụy Dương, anh vỗ vỗ vai cậu nói: “Kỳ lạ sao? Em không lấy ra được thứ gì để chứng minh em thích cô ấy quý trọng cô ấy, còn thổ hào kia tốt xấu gì cũng lấy ra tiền.”
Quách Thụy Dương thở dài nói: “Anh nói cũng không sai. Cả trai lẫn gái đều như vậy, em lại không phải nhân dân tệ thậm chí còn không có nhân dân tệ, chỉ có một bộ túi da cùng một cây gậy JJ này, dựa vào cái gì muốn người ta vẫn luôn thích em chứ?”
“Em hiện giờ cũng tính là có nhân dân tệ.” Hạ Băng cười nói, “Lần sau yêu đương nếu trong lòng em không chân thành thì nên dùng nhân dân tệ để tỏ vẻ thành ý một chút.”
“Sao em lại không chân thành?” Quách Thụy Dương nghĩ trăm lần cũng không có nghĩ ra, “Tại sao các cô ấy đều nói em không chân thành?”
“Em rõ ràng coi trọng thứ khác của người ta. Chuyện này không phải dễ dàng nhìn thấy hay sao?”
“Ca, em cảm thấy làm trai thẳng thật khó. Em thích con gái nhưng em không có cách nào đồng điệu về mặt tinh thần với các cô ấy.”
“Em còn muốn nói chuyện yêu đương, còn muốn đồng điệu tâm hồn với các cô ấy? Trong sinh hoạt để hòa hợp với nhau đều rất khó.” Hạ Băng nói, “Cho nên anh mới nói cốc tự sướng có thể giải quyết tất cả các vấn đề, cuộc đời sau này của em sẽ không có sầu lo.”
“Sao anh lại không đi đại ngôn cốc tự sướng chứ? Với năng lực marketing này của anh thì cốc tự sướng nhất định sẽ bán chạy.”
“Có khả năng nhãn hàng cảm thấy hình tượng này của anh sẽ không đáp ứng được yêu cầu của sản phẩm bọn họ, không có sức thuyết phục.”
“Vậy hôm nào em thử xem, anh giới thiệu cho em một cái đi.”
*Thổ hào* nhà giàu mới nổi.