Thời gian trôi nhanh như nước chảy, thoáng chốc Thanh Minh đã cận kề.
Sáng hôm đó, Miên Nhi thức dậy, đưa tay sờ soạng bên cạnh, chỉ thấy giường chiếu lạnh tanh, lại không thấy nghĩa phụ đâu. Theo phản xạ, nàng vội vàng mở mắt choàng tỉnh, lật đật bật ngồi dậy, leo xuống giường đi tìm người.
Miên Nhi có cái tật xấu là rất bám người, không thấy nghĩa phụ một khắc cũng hốt hoảng. Thường ngày, dù Thẩm Bạch luôn thức sớm hơn, cũng sẽ ngồi bên cạnh đọc sách chờ nàng dậy, ít khi bỏ nàng một mình như thế. Cho nên, bây giờ, Miên Nhi vừa lo vừa sợ, cứ thế chạy ào ra ngoài tìm nghĩa phụ.
Miên Nhi đi tìm từng phòng một, cuối cùng ra đến hoa viên bên ngoài chính viện. Mùa này đương độ muôn hoa nở rộ, hoa viên của Thẩm phủ cũng trở thành biển hoa ngợp trời, hương hoa thấm đượm vào không khí. Nàng cho rằng nghĩa phụ ra đây thưởng trà ngắm hoa, cho nên cũng tìm thật kỹ từng góc hoa viên.
Trong lúc vội vàng dáo dác nhìn bốn phía tìm kiếm, Miên Nhi bất cẩn đâm sầm vào một bóng người đang đi tới. Nàng lảo đảo suýt ngã, may rằng người đó kịp thời vươn tay đỡ lấy. Miên Nhi loạng choạng ngã ngược về phía hắn. Chỉ nghe một mùi hương rất nồng xộc lên mũi, nàng vội vàng đẩy người nọ ra, luôn miệng nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý.”
Sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu của nàng.
Miên Nhi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đang đứng trước mắt mình là một nam tử trạc tuổi nhược quán, toàn thân vận cẩm bào sang quý, dung mạo thanh tú như nữ tử, đôi mắt hoa đào sóng sánh đa tình, vừa nhìn đã thấy phong lưu vô cùng.
Miên Nhi chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng lại cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, giống như từng gặp ở đâu đấy, bèn hỏi:
“Xin hỏi công tử là ai, tại sao lại ở đây?”
Nam tử kia bật cười, nói:
“Câu này phải là bản công tử hỏi nàng mới đúng.”
Miên Nhi còn chưa kịp hiểu gì, hắn đã xếp quạt lại, dùng quạt phiến nâng cằm nàng lên, ngả ngớn bảo:
“Từ bao giờ mà trong viện của phụ thân lại có một tiểu muội muội yêu kiều thế này, hửm?”
Giọng của hắn gian tà yêu mị, hành vi lại sỗ sàng như trêu chọc con gái nhà lành. Miên Nhi không ngờ người này lại vô lễ như thế, liền tức giận đẩy hắn ra, cảnh giác lùi về phía sau mấy bước.
Nàng còn chưa lên tiếng trách mắng, đã nghe một giọng nói vang lên từ sau lưng:
“A Hoành, chớ càn quấy!”
Giọng nói này nghe qua rất ôn hòa, lại rất có uy lực, không cần lớn tiếng, mà khiến người ta không dám lơ là lắng nghe.
Miên Nhi quay đầu nhìn lại, chợt ngẩn ra.
Thoạt đầu, nàng ngỡ là nghĩa phụ tới, chưa kịp vui mừng, đã nhận ra bản thân nhận nhầm. Người đang đi tới này trông rất giống nghĩa phụ của nàng, nhưng khi chàng ta tiến đến gần, nhìn rõ được dung mạo, mới thấy tuổi tác chênh lệch không ít. Thẩm Bạch tuy trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, vẫn nhìn ra được đã có tuổi, trong đáy mắt có sự tang thương lắng đọng qua tuế nguyệt, khóe mắt có dấu vết in hằn của tháng năm. Mà nam tử đang bước tới này lại còn rất trẻ, tuy rằng ổn trọng già dặn hơn tuổi, nhưng lại vẫn không sánh bằng người đã thật sự trải qua ngàn cánh buồm. Có thể nói, chàng ta chính là phiên bản tuổi trẻ của Thẩm Bạch.
Miên Nhi nhận ra không phải nghĩa phụ, có hơi thất vọng, nhưng bởi vì dung mạo và khí chất tương tự này, nàng vẫn rất có hảo cảm với chàng. Huống hồ, người này còn lên tiếng mắng kẻ vô lại, bênh vực nàng.
Lúc này, “kẻ vô lại” trong suy nghĩ của Miên Nhi lại mặt dày chẳng hề biết xấu hổ. Hắn liếc nhìn vị công tử nho nhã kia, cười khẽ một tiếng, nói:
“Đại ca lo quá nhiều việc rồi. À, quên mất, chẳng phải đại ca vốn có sở thích đoạt nữ nhân của người khác sao? Hay là huynh cũng muốn giành tiểu muội muội này với đệ?”
Người nọ nghe vậy cũng không giận, chỉ nghiêm mặt khẽ nói:
“A Hoành, chớ nói xằng bậy, nếu để đại tẩu của đệ nghe được hiểu lầm thì không hay đâu.”
Người được gọi là A Hoành kia bèn cười lạnh, mỉa mai bảo:
“Đại ca cũng học y như đúc dáng vẻ tình thánh của phụ thân, thật khiến người ta buồn cười. Huynh xem đi, phụ thân nhà chúng ta cũng từng thề thốt cả đời chỉ có một mình mẫu thân, bây giờ chẳng phải vẫn âm thầm nuôi một tiểu mỹ nhân non nớt mềm mại ở trong viện, kim ốc tàng kiều hay sao?”
Dứt lời, hắn lại nhìn sang Miên Nhi, liếc mắt đưa tình, nói:
“Tiểu mỹ nhân, nàng còn trẻ tuổi như thế, theo cha ta thật là uổng phí tuổi xuân. Chi bằng, hãy đi theo bản công tử, chẳng tốt hơn sao?”
Miên Nhi nghe hắn nói xấu nghĩa phụ, đã tức giận vô cùng, đang định lên tiếng mắng hắn một trận, thì đằng sau đã có giọng nói lành lạnh vang lên:
“Hỗn xược!”
Nam tử ôn hòa nọ vừa trông thấy người đang đi tới, lập tức cúi đầu, cung kính gọi:
“Phụ thân.”
Mà tên vô lại kia vừa nhìn thấy người, cũng hơi sợ hãi, không dám ngả ngớn nữa.
Miên Nhi mừng rỡ quay lại, quả nhiên trông thấy bóng dáng quen thuộc, liền chạy ào sang đó, ôm cứng lấy cánh tay của Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch nhìn nàng, ánh mắt tức thời nhu hòa đi, trở nên mềm mại như nước. Người đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, hỏi:
“Sao không ngủ thêm một chút, ra đây làm gì?”
“Kẻ vô lại” bên kia nghe vậy, thầm lẩm bẩm:
“Chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp, phụ thân có cần keo kiệt thế không...”
Hắn chưa nói hết câu, đã tái mặt, im bặt đi. Chỉ thấy Thẩm Bạch nhẹ nhàng liếc hắn một cái, nhưng lại khiến cả người hắn bỗng thấy căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm trán.
Dù gì, Thẩm Bạch cũng từng là thừa tướng, chỉ dưới một người, ở trên muôn người. Từ nhỏ, hắn đã vô cùng sợ người phụ thân luôn ôn hòa nhỏ nhẹ này.
Thẩm Bạch cứ lẳng lặng liếc nhìn nhi tử như thế, cho đến khi hắn sắp đứng tim mà chết, người mới dời mắt, lạnh nhạt bảo:
“Tuyên nhi, Hoành nhi, đây là muội muội của các con.”
Nói đoạn, người liếc nhìn Thẩm Hoành, khẽ buông thêm một câu:
“Sau này đừng để vi phụ nghe thấy những lời xằng bậy đó nữa, có biết chưa?”
Thẩm Hoành vội gật đầu lia lịa, đáp:
“Hài nhi đã rõ, sau này hài nhi không dám nữa.”
Ở trước mặt phụ thân đại nhân, vị công tử phong lưu đa tình vừa nãy liền trở nên ngoan ngoãn như đứa trẻ, không dám hó hé.
Thẩm Bạch không nhìn đến đứa nghịch tử này nữa, quay sang trưởng tử vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ, bảo:
“Tuyên nhi, đến thư phòng chờ ta, vi phụ có chuyện cần bàn với con.”
Thẩm Tuyên tuy đã đỗ đạt công danh, phong quan phong tước, vẫn một mực kính cẩn vâng lời phụ thân. Nghe vậy, chàng vâng dạ một tiếng, rồi xin phép lui ra, đi đến thư phòng.
Thẩm Bạch liếc nhìn Thẩm Hoành, lạnh nhạt bảo:
“Đi đến từ đường chép một trăm bản tổ huấn đi.”
Thẩm Hoành tái mặt, tỏ vẻ đáng thương xin trả giá:
“Phụ thân, năm mươi bản thôi nha...”
Từ nhỏ, Thẩm Hoành luôn lợi dụng khuôn mặt có bảy phần giống với mẫu thân này để khiến phụ thân xiêu lòng tha cho mình. Chẳng ngờ, lần này Thẩm Bạch lại sắt đá vô cùng, lạnh lùng bảo:
“Một ngàn bản. Nếu còn xin xỏ, tăng lên một vạn.”
Thẩm Hoành: “...”
Miên Nhi thật bối rối.
Nàng ngơ ngác nhìn Thẩm nhị công tử mặt xám như tro lủi thủi bước vào từ đường chép phạt, rồi lại liếc sang vẻ mặt hờ hững của nghĩa phụ.
Đây chính là nghĩa phụ hiền lành dịu dàng của nàng sao? Đây là nghĩa phụ vẫn thường bị nàng nhõng nhẽo đến mềm lòng ư?
Dường như không giống cùng một người lắm.
Miên Nhi lờ mờ hiểu ra, nghĩa phụ chỉ lộ ra mặt dịu dàng nhất với một mình nàng.
Phát hiện này làm Miên Nhi rất vui vẻ, khóe môi cứ bất giác cong lên, tủm tỉm cười suốt cả ngày.
........
Buổi tối, mãi đến lúc đi ngủ, Miên Nhi vẫn còn chưa thể ngậm được miệng.
Thẩm Bạch buồn cười, vươn đầu ngón tay thon dài nhẹ chọc vào gò má trắng nõn của nàng, khẽ hỏi:
“Sao Miên Nhi vui như thế?”
Miên Nhi nằm tựa vào lồng ngực của người, tủm tỉm nói:
“Không nói cho nghĩa phụ biết.”
Hai má của tiểu cô nương ửng hồng, mắt long lanh, dáng vẻ giống như là thiếu nữ động lòng xuân. Chẳng hiểu vì điều gì, nhìn nàng như vậy, Thẩm Bạch lại chợt nhớ tới, hôm nay là lần đầu tiên Miên Nhi gặp hai nhi tử của người. Mà bọn họ đều là nam tử trẻ tuổi anh tuấn, nhất là Thẩm Tuyên. Chàng ta giống người nhất, lại trẻ trung hơn, có phải vì vậy mà Miên Nhi...
Suy nghĩ này vừa nhen nhóm trong đầu, Thẩm Bạch liền không thể kiềm nén bản thân, cứ luôn nghĩ về chuyện đó, cầm sách trên tay rất lâu vẫn chưa đọc xong một trang.
Người chưa bao giờ nghĩ, bản thân lại có ngày ghen tuông với chính nhi tử của mình như thế.
Thẩm Bạch khẽ cười tự giễu, sau đó buông sách xuống, thổi đèn đi ngủ.
Người vừa nằm xuống, Miên Nhi đã sà tới, rúc vào lòng người. Nàng dụi dụi đầu vào vai của Thẩm Bạch, bất chợt hỏi:
“Nghĩa phụ, “kim ốc tàng kiều” có nghĩa là gì?”
Thẩm Bạch thoáng im lặng một lúc, cũng nghiêm túc khẽ đáp:
“Chính là lấy từ câu chuyện của Hán Vũ Đế và Trần hoàng hậu. Trước khi đăng cơ, Hán Vũ Đế từng hứa, nếu lấy được Trần A Kiều thì sẽ xây nhà vàng cho nàng ở. Sau này, trở thành điển cố, người đời sau hay dùng để chỉ việc cất giấu mỹ nhân trong nhà, không cho ai nhìn thấy.”
Miên Nhi nghe vậy, liền cười hì hì nói:
“Nếu thế thì Miên Nhi cũng muốn “kim ốc tàng kiều” với nghĩa phụ. Tốt nhất là đem nghĩa phụ giấu đi, không để cho người ta nhòm ngó nữa.”
Thẩm Bạch bật cười, nhéo nhéo chóp mũi nàng, bảo:
“Vi phụ đã từng này tuổi rồi, còn ai muốn nhòm ngó làm gì?”
Miên Nhi nhíu mày, buồn bực nói:
“Ai nói chứ, Tạ cô cô vẫn thường nhìn trộm người đó thôi. Nghe Tạ bá bá nói, Tạ cô cô chính là vì nghĩa phụ mà đến giờ vẫn chưa chịu xuất giá. Miên Nhi không thích Tạ cô cô, không thích cô cô nhìn nghĩa phụ như vậy...”
Thẩm Bạch nghe giọng điệu nồng mùi giấm chua của nàng, vừa buồn cười lại vừa yêu thương, hôn nhẹ lên trán của tiểu cô nương, khẽ nói:
“Tiểu Miên Nhi ngốc, không được ăn giấm linh tinh. Khuya rồi, mau ngủ đi.”
Miên Nhi vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng hai mắt đã ríu lại, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Thẩm Bạch ôm nàng trong lòng, khóe môi nhẹ cong lên, cũng khép mắt lại.
Đêm dài chầm chậm trôi qua.
.........
@Tác giả: Chương sau cuối cũng cũng hôn nhau lần đầu rồi nhen. :v
Thẩm Hoành: Cha thấy sắc quên con, đối xử quá thiên vị!
Thẩm đại thúc: Nghịch tử, ngay cả mẫu thân mà cũng dám tán tỉnh? =___